
Bản dịch tiếng Anh: https://liuhaoranintl.com/2019/06/22/esquire-racing-against-myself/
Tham khảo bản gốc tiếng Trung: https://mp.weixin.qq.com/s/XJPM5aTm5GDhVT7xb4WFSg
Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí
Mình chọn dịch bài phỏng vấn này vì khá thích cách viết của người viết bài, cũng như nội dung của bài viết.

Chàng trai Lưu Hạo Nhiên 21 tuổi bị cận thị, vì vậy vào ngày chụp ảnh khi nhiếp ảnh gia cho nghỉ giải lao, anh chìa tay cho trợ lý lấy cặp kính để anh có thể nhìn kỹ những bức ảnh của mình trên màn hình. Anh ấy hơi khác so với hầu hết những người cùng độ tuổi – anh bình tĩnh, tự chủ, hơi trầm lặng và rụt rè.
Chỉ đến khi chúng tôi bắt đầu nói về diễn xuất thì anh ấy mới trở nên vô cùng hoạt bát. Trong khi mọi người tập trung vào anh, anh đồng thời tiếp thu những thứ gợi lên sự tò mò với anh, giống như một cái cây thu nạp oxy để cất giữ nhằm sử dụng trong tương lai.
TRẺ TRUNG, KHÔNG PHẢI LÀ MỘT THẦN TƯỢNG
Tôi thực sự luôn quý mến Lưu Hạo Nhiên. Anh ấy hiện đang ở giữa độ tuổi thanh xuân, nhưng anh không phải là một thần tượng, và do đó, anh ấy không có sự xa cách có chủ ý cần có của các thần tượng. Anh chưa bao giờ cố gắng duy trì hình ảnh hoàn hảo với hàng triệu fangirl.
Thực sự hoàn toàn ngược lại, anh ấy chân thực, thẳng thắn, chân thành, tỉ mỉ. Chàng trai mắt một mí, có chiếc răng khểnh, sinh ra ở Bình Đỉnh Sơn (được coi là một thành phố nhỏ) và biết cách đối phó với cân nặng thay đổi, đã sống thật với chính mình ngay từ khi bắt đầu.
Một số người nói rằng họ thích anh ấy bởi vì anh là một anh chàng đẹp trai “có thể với tới.” Có những anh chàng đẹp trai kiểu chỉ dám ngưỡng mộ từ xa, mà bạn không dám mơ ước tới. Nhưng Hạo Nhiên giống như anh chàng lớp bên cạnh, chơi bóng rổ giỏi, người có tài năng thiên bẩm được tăng cường thêm nhờ sự chăm chỉ thầm lặng, và có một cái nhìn toàn cảnh về thế giới. Anh ấy sở hữu những phẩm chất mà chúng tôi coi là xứng đáng với con mắt duy vật, nhưng đồng thời, anh cũng có một tâm hồn phi vật chất. (T/N: cách nói uyển chuyển về việc anh ấy là lý tưởng về mọi mặt).
Khiếu hài hước và sự trầm tĩnh của anh ấy rất cân bằng. Cho dù là “bên trong” (những gì thuộc về tâm hồn và trí tuệ của chúng ta), hay “bên ngoài” (vẻ bề ngoài, thành công theo định nghĩa của xã hội), anh có tất cả những điều ấy.
Cũng có những người nói rằng anh ấy là kiểu người mà bạn có thể đưa về nhà giới thiệu cho bố mẹ. “Sự đáng tin cậy” là một phẩm chất đặc biệt của anh. Mặc dù anh ấy chỉ mới 21 tuổi, nhưng anh đã ở trong ngành được 5 năm, và bên cạnh anh có những bậc tiền bối, những người quen thuộc với ngành này, và sẽ giúp anh ấy điều hướng mọi bước đi. Anh ấy đang theo học chuyên ngành diễn xuất ở đại học, và không có sự liều lĩnh hay kiêu ngạo của nhiều thanh niên khác.
Anh ấy sở hữu một sự tự giác hiếm có, một phẩm chất cho chúng ta biết một cách rõ ràng rằng chàng trai trẻ này sẽ không sai lầm. Ở độ tuổi mà những người khác vẫn đang thử nghiệm, anh đã tiến bộ một cách đều đặn trên con đường anh chọn. Giống như một cây thông đẹp đẽ và hiên ngang, anh ấy phát triển một cách kiên định hướng về phía ánh sáng.
BẠCH HẠC THIẾU NIÊN
Lưu Hạo Nhiên mà tôi thấy không chỉ chắc chắn, chân thực, tử tế – anh ấy cũng có một tinh thần khác thường đến từ sự quyết tâm và sự thuần khiết mà anh sở hữu. Đó chính xác là những gì phim “Yêu Miêu Truyện” cần cho trái tim của bộ phim. Một thanh niên với ý chí báo thù neo bám vào sự thù hận mà anh ấy cảm thấy, người không bao giờ chùn bước trong cuộc truy lùng của mình, người đã từ chối bỏ qua sự tàn ác của chế độ quân chủ. Anh ấy đầy khinh miệt, và muốn những kẻ phá hủy cái đẹp phải trả một món nợ máu bằng chính mạng sống của họ.
Nếu đó là một diễn viên khác, sự ám ảnh này có thể mang lại cảm giác độc ác nham hiểm, nhưng nỗi đau sâu thẳm trong ánh mắt của Lưu Hạo Nhiên, sự phẫn nộ thành thật của anh ấy đối với sự bất công đã được thực hiện, và sự chính trực của anh nổi bật giữa đám đông đã truyền tải một cách hiệu quả sự bất bình của tuổi trẻ không thể giữ im lặng. Điều này trở thành sự phẫn nộ lạnh lùng, một tình yêu tinh tế và sự hận thù.
Ánh mắt anh xuyên qua sự thật phức tạp, và mọi thứ thật đơn giản, thuần khiết.
Chàng trai trẻ Bạch Long (nhân vật Haku trong phim “Spirited Away”) đến từ bộ phim của đạo diễn Hayao Miyazaki là linh hồn của nhân dân Nhật Bản. Bạch hạc thiếu niên (Bạch Long trong phim “Yêu Miêu Truyện”) là hình ảnh của nhân dân ta.
Và tôi sẵn sàng lấy làm kiêu hãnh mà không xấu hổ nói rằng anh ấy xứng đáng: chữ “bạch” (trắng) trong “bạch hạc thiếu niên” không phải là một cuộc sống vô hồn – đó là màu trắng đến từ ngọn lửa nhiệt huyết hoá thành tro bụi. “Hạc” (sếu) là một loài đã bay lên từ mặt đất, một loài chim thương xót cho tình trạng của loài người với những tiếng kêu của nó.
Anh ấy là bạch hạc thiếu niên của thời đại chúng ta.

DUY TRÌ TÂM THÁI “NỬA THẤU SUỐT”
Lưu Hạo Nhiên đang ở trước mặt tôi vừa giảm cân. Có một khoảng thời gian anh ấy được nghỉ ngơi, vì vậy anh đã thả lỏng và tăng 9 kg. Anh ấy gần đây đã giảm được số cân thừa, vì vậy chàng trai đang ở trước mặt tôi có có quai hàm sắc cạnh và đôi mắt cười. Ngồi trên trường kỷ, anh chân thật nhưng đầy thư thái. Với vẻ đẹp trai, sự ấm áp, sự ngay thẳng mà anh ấy thể hiện – bạn biết ngay rằng theo thời gian, anh sẽ trở thành một người đàn ông thậm chí còn trách nhiệm hơn, cởi mở hơn, bao dung hơn.
Những gì anh ấy nói hầu hết là về diễn xuất, và anh trở nên vô cùng hoạt bát khi làm điều đó. Giống như thể anh ấy là chú tiểu lần đầu bước vào chùa vậy; anh cực kỳ khiêm tốn và đầy lòng kính trọng, và học diễn xuất một cách nghiêm túc, chăm chỉ. Anh ấy rất hiểu biết ở độ tuổi còn trẻ như vậy, điều đó khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên.
Anh ấy nói về ý tưởng duy trì tâm thái “nửa thấu suốt” (T/N: bạn Nhiên cũng đã đề cập đến điều này trong cuốn tự truyện). Anh ấy nói rằng trước đây, anh nghĩ rằng những gì mình cần làm là công việc chuẩn bị phù hợp, chẳng hạn như chú thích kịch bản của mình, và đánh dấu những chuyển động cần thực hiện ở những nơi nhất định, dừng ở đâu, camera nào cần nhìn. Về cơ bản, suy nghĩ về những gì anh cần làm trong mỗi cảnh trước khi diễn xuất. Nhưng sau đó anh nhận ra rằng cách tiếp cận của mình là sai.
Sự diễn giải của đạo diễn cho một cảnh quay, cách những người bạn diễn của bạn trong một cảnh quay nhất định thể hiện như thế nào, cảm xúc thật mà bạn cảm thấy trong lúc đó, cách bạn diễn cảnh đó như thế nào – đây là những gì quan trọng nhất! Lên kế hoạch cho cách bạn diễn xuất có nghĩa là bạn trở nên vô hồn. Mỗi phút, mỗi giây đều theo một kịch bản (nó không chân thực). Rồi sau đó, những người xem bạn diễn sẽ bị phân tâm và bị đánh lạc hướng khỏi cảnh quay.
Vì vậy, giờ đây anh ấy đã hiểu ra điều đó – bạn phải dành không gian cho tất cả những người mà bạn làm việc cùng. Bạn nên để tâm hoàn toàn vào đó, nhưng ở trạng thái nửa thấu suốt, thả lỏng.
Anh ấy nói về một cảnh mà anh đã diễn cùng với một diễn viên tuyệt vời – anh ấy (Hạo Nhiên) cảm thấy bị trấn áp hoàn toàn bởi sự hiện diện đầy mạnh mẽ của một diễn viên khác, và không thể diễn xuất. Đó là một cảm giác kinh hoàng. Nhưng với sự chăm chỉ, từng bước từng bước một, anh đã có thể diễn xuất tốt hơn, và ngược lại, chính điều đó cũng giúp ích cho người đối diễn của anh. Trong khoảnh khắc đó. Hạo Nhiên cảm thấy hơi có chút hư vinh, “Tôi nghĩ, chắc mình cũng ổn đấy nhỉ.”
MỘT TẤM LÒNG BIẾT ƠN
Anh ấy nói về việc làm việc cùng với một đại đạo (T/N: đạo diễn lớn, thường được dùng để chỉ một vài cái tên nổi tiếng và quan trọng trong ngành công nghiệp điện ảnh Trung Quốc như Trần Khải Ca, Trương Nghệ Mưu, Phùng Tiểu Cương, Khương Văn…). Trần Khải Ca được biết đến là người uyên bác và học thức, một nghệ sĩ trí thức có kiến thức đáng kinh ngạc. Khi “Yêu Miêu Truyện” kết thúc, đạo diễn Khải Ca đã viết một bức thư pháp cho nhà quay phim Tào Úc, đôi câu đối mà ông đã nghĩ ra ngay vào lúc đó.
“Tụ huề ngũ sắc phù quang bút
Lai bổ Thịnh Đường vô tự bi”
(Tạm dịch nghĩa:
Nhấc tay áo cầm chiếc bút ngũ sắc
Đến bổ sung bia không chữ thời Thịnh Đường
Vô tự bi (Bia không chữ) là tấm bia nổi tiếng trong lăng mộ Võ Tắc Thiên)
Hạo Nhiên nói, quay phim với đạo diễn Khải Ca giống như được dựa vào một cái cây khổng lồ. Anh ấy thích nghe đạo diễn Khải Ca giải thích về các cảnh, và anh sẽ ngồi cùng ông để lắng nghe những lời giải thích chi tiết khi vị đạo diễn phân tích nhân vật, bối cảnh,
“Hãy nghĩ về điều đó. Một trí thức như ông ấy giải thích sự hiểu biết của mình về một cảnh, phân tích, thăm dò và chia nó ra thành các lớp chi tiết như vậy – để có được điều đó, ngay cả khi bạn chỉ có thể tiếp thu một chút thôi, cũng vẫn vô cùng hữu ích hơn là chỉ dựa vào suy nghĩ của riêng bạn, bởi vì bạn sẽ thu nạp được nhiều góc nhìn sâu sắc hơn nữa.”
Hạo Nhiên trân trọng sâu sắc mọi thứ anh được chỉ dạy, không chỉ bao gồm những gì đạo diễn nói trực tiếp với anh, mà còn cả những điều ông không nói. Ông am hiểu ngôn ngữ máy quay, “Đạo diễn Khải Ca rất bảo vệ các diễn viên của mình và tôi thích cách ông sử dụng các cảnh quay. Ông hiếm khi tập trung vào khuôn mặt của một diễn viên, điều này luôn làm tôi sợ hãi vì tôi không biết tôi phải làm gì? Có phải lẽ ra tôi nên trông thật tình cảm không?”
“Nhưng đạo diễn Khải Ca thích sử dụng Steadicam và những cảnh quay dài để ghi lại diễn xuất của diễn viên. Cách bạn sử dụng các cảnh quay là ngôn ngữ của riêng nó. Cũng như việc sử dụng màu sắc, tông màu vậy. Vì vậy, khi tất cả những thứ này hiện diện, tất cả đều hoà cùng nhau, và làm cho mọi thứ thật thoải mái.”
“Đây là lý do tại sao giải thưởng Oscar cũng trao giải thưởng cho Giám đốc nghệ thuật, cho ánh sáng, hiệu ứng đặc biệt. Tất cả đều đóng vai trò quan trọng trong một bộ phim. Rất nhiều lúc với tư cách là một diễn viên, khi bạn trang điểm, mặc trang phục, làm tóc, mọi thứ kết hợp với nhau, bạn tự nhiên biết phải làm gì. Không phải diễn xuất một cách có chủ ý thực sự là tuyệt vời.”
Chàng trai trẻ này không chỉ tôn trọng và hiểu nghệ thuật biểu diễn, anh ấy còn hiểu những hạn chế của diễn viên và cách họ được hưởng lợi (từ những người khác trên trường quay).

MỘT BÍ MẬT
Tôi không nhớ rõ làm sao chúng tôi lại đề cập đến chủ đề này, nhưng anh ấy nêu lên một điểm thú vị liên quan đến tật cận thị của mình khi chúng tôi tiếp tục thảo luận về diễn xuất.
“Tôi nghĩ tôi khá nhạy cảm với các chi tiết? Có lẽ là do tôi bị cận thị,” anh ấy cười và nói đùa. Đôi mắt anh sáng lên vì phấn khích. Lưu Hạo Nhiên cận nặng đến mức nếu anh ấy bỏ kính ra, anh không thể phân biệt được đâu là nam hay nữ ngay cả với những người chỉ đứng cách anh vài mét. Tuy nhiên, anh vẫn quyết tâm không đeo kính áp tròng trên phim trường khi đang quay phim.
“Từ ngày tôi vào nghề đến nay, tôi chưa bao giờ đeo kính áp tròng khi diễn xuất trong bất kỳ dự án nào của mình!” Bạn có thể không thể hiểu tại sao anh ấy lại tự hào về điều này đến vậy, chỉ có anh ấy hiểu được, nhưng anh trông rất tự hào về bản thân và việc đó thật đáng yêu, “Khi bạn có thể thấy rõ, bạn trở nên rất phụ thuộc vào tầm nhìn của mình. Nhưng khi chúng ta không nhìn rõ, các giác quan khác của chúng ta – khứu giác, vị giác, thính giác – tất cả trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
Anh ấy nói về một bài tập huấn luyện đã từng học ở trường. Giáo viên hỏi sinh viên, “Các em nghe thấy gì?” Một số người nói rằng họ có thể nghe thấy tiếng thở, những người khác nói rằng họ nghe thấy tiếng hắt hơi, tiếng nói chuyện thầm thì. Sau đó, họ được yêu cầu nằm xuống sàn, nhắm mắt lại, và lắng nghe thật cẩn thận. Sau năm phút, họ có thể nghe thấy âm thanh từ tầng trên, từ tầng dưới, và những gì mọi người đang làm trong các lớp học khác.
Năm phút sau, giáo viên hỏi lại họ về những gì họ đã nghe thấy. “Tôi không nói đùa đâu. Tôi thực sự có thể nghe thấy tiếng các cánh cửa. Nó giống như là… mặc dù cánh cửa lớp học của chúng tôi đã đóng, tai tôi đã mở rộng phạm vi ra bên ngoài lớp học, vì vậy tôi có thể nghe thấy mọi thứ đang diễn ra trong sảnh, trên cầu thang.”
Các giác quan của anh đã trở nên sắc bén, giống như của một động vật hoang dã nhỏ.

LUYỆN TẬP ÁNH MẮT
Mỗi diễn viên tuyệt vời đều có điều gì đó mà họ tập trung để cải thiện: để đóng phim “Bố già,” Marlon Brando đã rèn luyện để phát triển một giọng nói trầm khàn. Khương Văn phát triển tư thế tạo dáng mang tính đặc trưng cá nhân của riêng mình.
Vậy nếu anh ấy không đeo kính áp tròng và không nhìn rõ, làm sao Lưu Hạo Nhiên có thể diễn xuất? Anh ấy nói rằng mình đã đặc biệt luyện tập ánh mắt bằng cách nhìn chằm chằm vào gương. “Trước tiên, đừng nhìn một cách có chủ đích. Thứ hai, những gì bạn cần luyện tập là thời gian phản ứng của cái nhìn. Những người bị cận thị có hai thói quen – nheo mắt và phản ứng chậm khi nhìn thấy thứ gì đó bởi vì bạn vẫn đang cố gắng phát hiện xem nó là gì.”
Đó chỉ là nền tảng. Đối với nhân vật Tần Phong trong phim “Thám tử phố Tàu,” một thám tử thiên tài trẻ tuổi, anh ta cần phải có cái nhìn thông minh, quyết đoán và sắc sảo.
“Tôi đã xem phim truyền hình “Sherlock” và nghiên cứu về ánh mắt của Benedict Cumberbatch. Độ nhạy của một thiên tài rất mạnh – họ nhận được thông điệp hầu hết mọi thứ. Từ một chiếc điện thoại di động, họ có thể nói lên thói quen, đặc điểm, vv… Vì vậy, ánh mắt của bạn phải cho bạn thấy bạn đang xử lý rất nhiều thông tin trong một khoảng thời gian rất ngắn, trong khi vẫn giữ bình tĩnh và tự chủ.”
Anh ấy khiến tôi nhớ đến những nhân vật nổi tiếng trong các cuốn tiểu thuyết. Rèn luyện cơ thể, rèn luyện giọng nói, rèn luyện ánh mắt; một ánh mắt quét qua khiến tất cả rung động. Mỗi khán giả đều cảm thấy anh ấy đang nhìn mình. (T/N: đoạn này mình dịch theo bản gốc, bản tiếng Anh không có).
KHÍ OXY
Anh ấy nói rằng, khi anh cảm thấy bồn chồn, anh đọc sách. Trở nên bồn chồn có nghĩa là thế nào? “Khi tôi thấy mình tua nhanh một bộ phim điện ảnh. Tôi không bao giờ xem lướt qua phim điện ảnh. Có thể là phim truyền hình, nhưng không phải phim điện ảnh, vì vậy khi tôi thấy mình bắt đầu tua nhanh, tôi nhận ra rằng trạng thái tâm lý của mình không được tốt.”
Anh ấy đọc gì vậy? Anh nói rằng anh muốn hiểu con người và thời đại của quá khứ. Khi anh ở Tương Dương (để quay “Cửu Châu Phiêu Miểu Lục”), và cảm thấy vô cùng bồn chồn trong suốt tám tháng quay bộ phim đó, anh đã đọc “Động vật hung mãnh” (Wild Beast) của Vương Sóc (T/N: bộ phim giành giải thưởng nổi tiếng “Tháng ngày rực rỡ ánh dương” (In the heat of the sun) của Khương Văn dựa trên cuốn tiểu thuyết này), các tác phẩm của Tiêu Hồng, Và Lưu Từ Hân (tác giả của bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nổi tiếng “Tam Thể” và “Lưu lạc địa cầu”). Hạo Nhiên cũng tự cười giễu bản thân một chút và nói rằng anh ấy có lẽ cũng không hiểu được hết những gì mình đọc lúc đó (T/N: ví dụ bộ “Tam Thể” có rất nhiều kiến thức vật lý và thiên văn, mình đã đọc cả 3 tập và nói thật cũng có chỗ không hiểu kiến thức vật lý và thiên văn trong đó).
Anh ấy đọc cả Vương Tiểu Ba, tuyển tập các bài luận “Có một chú heo cả đời khác biệt.” Trong sách có nói về kinh nghiệm chen chân khi xếp hàng thời Cách mạng Văn hoá, có đoạn anh đọc rất lâu rồi cười rất lâu. Anh ấy kể với chúng tôi một cách sống động: “Chuyện kể rằng thời xưa có một văn nhân rất thích Tô Đông Pha (T/N: nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời Tống). Có người hỏi ông ta: “Ông thích thơ hay thư pháp của Tô Đông Pha vậy?” Vị văn nhân kia trả lời: “Không! Tôi thích ăn Đông Pha nhục (T/N: một loại thịt kho nhừ do Tô Đông Pha nghĩ ra), một loại thịt hầm rất kỹ. Nó không có dầu mỡ.” Thật sự là một lý do rất nhỏ nhoi khi ngưỡng mộ Tô Đông Pha chỉ vì món Đông Pha nhục. Tôi đã nghĩ rằng thật buồn cười khi đọc đến đoạn này. Cách ông ta nói, cách ông ta nghĩ, rất thú vị.” (T/N: đoạn này mình dịch theo bản gốc, bản tiếng Anh không có).

TÔI SỢ MẮC SAI LẦM
Càng nói chuyện, tôi càng cảm thấy đây là một chàng trai trẻ rất nghiêm khắc với chính mình. Anh ấy rất kỷ luật và tự giác. Ở tuổi 21, anh hơi có phần khắt khe với bản thân.
Có lẽ là do anh có một người cha đã từng ở trong quân đội. Từ nhỏ đến giờ, cha anh đã như một ngọn núi. Ông không dễ mỉm cười, và luôn nghiêm túc. Sự nghiêm khắc của một quân nhân, của một người cha – ông sở hữu cả hai.
Có lẽ là do Hạo Nhiên hiểu quá rõ anh may mắn thế nào. Anh tự mô tả về bản thân: năm anh mười bảy tuổi, giống như có một cơn gió khổng lồ hất anh lên và cho anh một con đường thuận buồm xuôi gió. Anh ấy hiểu rằng không phải là vì tài năng thiên bẩm hoặc vì sự chăm chỉ của anh, mà vì anh đã gặp may.
Và anh ấy không muốn cơn gió này chỉ thổi ngang qua đời mình, anh muốn nhìn thấy nó, trở thành nó. Từ góc nhìn của tôi, thanh niên đứng giữa cơn gió này đang làm mọi thứ có thể để đứng vững, để trở nên “có trọng lượng” hơn và mạnh mẽ hơn.
Có lẽ, anh đã cảm thấy áp lực, những người khác đang tiếp cận gần hơn, “Trước kia khi quay phim, tôi luôn là người trẻ nhất. Gần đây, trên trường quay của tất cả các bộ phim mà tôi tham gia, đã có những người trẻ hơn tôi. Tôi không còn ở hàng ghế đầu, tôi đang nhích dần về giữa.”
Tôi hỏi anh ấy, “Cậu sợ những gì?” Sau khi hỏi một lúc, cuối cùng anh cũng thừa nhận, “Tôi sợ mắc sai lầm, nhưng tôi không chắc là sai lầm về điều gì.”
Tôi thực sự trân trọng câu trả lời này. Sự sợ hãi chân thật của một thanh niên, sự lo lắng của một người có vẻ như cực kỳ nổi bật trên bề mặt, sự chăm chỉ và sự đấu tranh của một người mà mọi người cho rằng đã có mọi thứ… điều này thật cảm động. So với một người bị gió đẩy đi, chàng trai trẻ này người muốn cưỡi gió, người muốn sử dụng công sức của mình để giữ mình đứng vững trong gió, điều đó có vẻ chân thành và quý giá hơn rất nhiều.
TUỔI TRẺ NHIỆT HUYẾT
Một người bạn nói với tôi, cô ấy thích Lưu Hạo Nhiên vì tính cách alpha (T/N: alpha-ness là kiểu tính cách mạnh mẽ nam tính của alpha male (người đàn ông hàng đầu, đứng ở đỉnh của xã hội/cộng đồng/nhóm…)) của anh ấy. Mặc dù điều đó không phải lúc nào cũng rõ ràng, nhưng anh ấy có suy nghĩ và ý tưởng của riêng mình, và rất rõ ràng về các quyết định mà anh đưa ra cho bản thân.
Tôi không hoàn toàn hiểu ý của cô ấy, nhưng tôi có thể thấy được những gợi ý: những người nổi tiếng là nam giới mà anh ấy thích đều rất, rất “alpha”: Tom Hardy, Edward Norton, Brad Pitt.
Những người nổi tiếng là nữ giới mà anh ấy thích khá ngọt ngào và dễ thương. Câu trả lời đầu tiên của anh là Anne Hathaway. và sau đó là Carey Mulligan (diễn viên đóng trong phim “The Great Gatsby”), Talulah Riley (diễn viên đóng trong phim “The Boat That Rocked”). Và tất nhiên, luôn luôn là ScarJo (T/N: Scarlett Johansson).
Anh ấy không đề cập đến điều đó một cách cụ thể, nhưng anh đi chơi rất nhiều với bạn bè là nam giới: họ sẽ xem phim, thảo luận về diễn xuất, chơi trò chơi, xem phim truyền hình… anh ấy thực sự thích đi chơi với các chàng trai. Không có gì bí mật giữa họ, chỉ là một nhóm bạn thân thiết vui vẻ.
Anh ấy cũng tiết lộ, “Tôi là một fan cứng của phim hoạt hình đó.” Tôi hoàn toàn không mong đợi điều này, và anh ngay lập tức giới thiệu hơn hai mươi tựa phim hoạt hình mới cho tôi. Anh nói về các nhân vật, ngành công nghiệp đang hấp hối và nỗi đau về phong cách thay đổi của các tác giả truyện tranh.
Đây là những gì anh ấy khuyên nên xem, là những gì anh đã xem: Mob Psycho 100 (được nói đến 3 lần), Blood Blockade Battlefront, Fullmetal Alchemist, Run With the Wind (là bộ phim đã truyền cảm hứng cho anh ấy để bắt đầu chạy bộ), Bungo Stray Dogs, Durarara!!, One Punch Man, My Hero Academia, Killer Seven (đây là bộ phim hoạt hình của Trung Quốc), The Disastrous Life of Saiki K, và Carole & Tuesday.
Thành thật mà nói, sau khi được giới thiệu rất nhiều tựa phim hoạt hình và nhìn thấy sự phấn khích thuần khiết trên khuôn mặt anh ấy, tôi cảm thấy an tâm, vì cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy một chàng trai 21 tuổi. Anh ấy không chỉ là một thiếu niên đáng tin cậy, một người yêu thích học tập – anh ấy cũng thích chơi với bạn bè, xem phim hoạt hình và nhiều sở thích khác. Thật tuyệt vời.

HÃY CỨ TIẾP TỤC CHẠY, CHÀNG TRAI TRẺ!
Câu hỏi cuối cùng liên quan đến cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại mà gần đây anh ấy gặp phải.
Không chần chừ, anh nói, “Tôi mơ thấy một nhà kho rộng lớn, trống rỗng, và có ai đó đuổi theo tôi. Đó là một trong những tòa nhà chưa bao giờ được hoàn thành, do đó, không có những bức tường vững chắc, chỉ có trần nhà và các cây cột, giống như những tòa nhà bạn thấy trong phim. Đó là nơi mà tôi đang chạy vì mạng sống, nơi tôi đang bị truy đuổi.”
Tôi nghĩ có lẽ anh ấy hiểu, đây là một giấc mơ về áp lực, nỗi sợ hãi, những sự lo lắng của anh. Anh cũng có thể biết, những gì đuổi theo anh, những gì khiến anh tiến lên, là động lực của anh.
Vì vậy, hãy cứ tiếp tục chạy, chàng trai trẻ 21 tuổi này! Mong cậu tiếp tục tiến về phía trước, vươn lên những tầm cao hơn, để tìm kiếm “thiên đường” diễn xuất của mình. Mong rằng sự e sợ của cậu, sự kỷ luật tự giác của cậu sẽ từ từ nới lỏng theo thời gian. Mong cậu luôn giữ được niềm yêu thích phim hoạt hình, những thần tượng của mình, mong rằng sự rạng rỡ vui tươi và đam mê của cậu không bao giờ thay đổi. Mong rằng cuối cùng cậu có thể đứng vững giữa tâm bão với nụ cười trên khuôn mặt.
Mong cậu cứ tiếp tục chạy, và nhận ra rằng, người đang đuổi theo cậu, chính là bản thân cậu.
Cảm ơn bạn nhé, vất vả rồi 😘 đọc bài dịch trên đây cảm giác thích hơn nhiều so với trên facebook ấy ❤️
LikeLike