
Link bản dịch tiếng Anh: https://liuhaoranintl.com/2019/08/30/the-paper-i-dont-want-to-become-a-boring-person/
Link bài báo gốc: https://media.weibo.cn/article?id=2309351002454405585331224760&u=6484884776&m=4405594829990515&cu=6484884776&jumpfrom=weibocom
Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí
PHỎNG VẤN
SIMBA LÀ ẤN TƯỢNG CỦA TÔI VỀ LỮ QUY TRẦN

Bành Phái Tân Văn (The Paper): Tại sao anh lại nhận một bộ phim truyền hình đề tài lịch sử đòi hỏi thời gian quay phim lâu như vậy?
Lưu Hạo Nhiên (LHN): Bởi vì tôi là fan hâm mộ của tiểu thuyết gốc. Tôi thích đọc sách từ khi còn bé, đặc biệt là khi còn học trung học cơ sở và phổ thông trung học. Ở trường phổ thông trung học, việc đọc tiểu thuyết trong lớp là trào lưu với lớp tôi, và sau đó có rất nhiều tiểu thuyết mạng. Việc mua tiểu thuyết được xuất bản của các phim truyền hình chiếu mạng cũng rất phổ biến.
Tôi đã đọc gần như tất cả các bộ IP đã được chuyển thể. Tôi đã đọc các tác phẩm của các tác giả Tam Đại Thần, Thiên Tàm Thổ Đậu (T/N: Tác giả của “Vũ động càn khôn,” “Đấu phá thương khung,” “Đại chúa tể”), Ngã Cật Tây Hồng Thị, Đường Gia Tam Thiếu (T/N: tác giả của “Đấu la đại lục’), và cả Cửu Châu hệ liệt. Hồi đó tôi thích đọc những cuốn sách này. Trong giờ học, tôi thậm chí còn giấu ở ngăn bàn để đọc lén. “Cửu Châu Phiêu Miểu Lục” là tiểu thuyết mà tôi có ấn tượng sâu sắc. Khi tôi biết bộ phim truyền hình này sẽ được quay, tôi đã rất thích thú.
The Paper: Là một fan hâm mộ của bộ tiểu thuyết này, khi nhận được kịch bản anh có thấy vấn đề gì không?
LHN: Khi tôi nhận được kịch bản, lật đến trang đầu tiên và nhìn thấy dòng chữ “Tổng biên kịch: Giang Nam,” tôi đã ngay lập tức thấy ổn rồi. Nếu anh ấy thay đổi bất cứ điều gì, bạn có thể tính sổ với anh ấy hahaha. Vì vậy, tôi nghĩ rằng kịch bản không phải là vấn đề tôi nên bận tâm, đúng không? Chính anh ấy đã viết rất nhiều bản nháp mà anh đã vứt bỏ.
Tôi nghĩ rằng kịch bản phù hợp với những gì tôi đã nghĩ, và tất nhiên sẽ có một số thay đổi. Trong tiểu thuyết, bạn có thể gặp một nhân vật mới bất ngờ được giới thiệu ở giữa câu chuyện, và sau đó anh ta cứ thế biến mất một khi anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng bạn không thể làm như vậy trong phim truyền hình.
Trong phim truyền hình và phim điện ảnh, anh phải cố gắng và giải thích khởi đầu và kết thúc cho một nhân vật. Anh không thể để anh ta đột nhiên biến mất. Anh cần mọi người hiểu mục đích của vai diễn, đặc biệt là trong thể loại phim lịch sử này.
Nếu ở giữa hoặc về cuối, đột nhiên xuất hiện một người mà tên của họ không bao giờ được nhắc đến trước đó, thì đó là một điều khá đáng sợ. Và đôi khi chẳng có bất kỳ nội dung nào trong tác phẩm gốc cho anh biết người này đang làm gì, vì vậy đây là một điều quan trọng cần lưu ý đối với các bộ phim truyền hình chuyển thể. Anh phải mở ra toàn bộ một tuyến nhân vật, và làm cho nó có sức nặng hơn.

The Paper: Anh nghĩ gì về Lữ Quy Trần từ lần đầu anh đọc tiểu thuyết và Lữ Quy Trần được thể hiện qua vai diễn của anh?
LHN: Tấm lòng của nhân vật không bị thay đổi, tính cách cũng được giữ nguyên. Khi tôi đọc bộ tiểu thuyết, ở đầu truyện A Tô Lặc vẫn là một đứa trẻ. Khi tôi bắt đầu quay phim và chúng tôi nhận ra đứa trẻ đó sẽ được tôi thủ vai… (cười). Vì vậy, sau đó có một số thay đổi đối với kịch bản, và tuổi của vai diễn được đẩy lên một chút.
Cũng khá dễ dàng để nhập vai, đặc biệt là trong một số cảnh quan trọng. Khi tôi quay những cảnh đó, tôi nhớ lại cảm giác của mình khi đọc những đoạn trong sách đã để lại ấn tượng sâu sắc với người đọc. Khi anh thích một cuốn sách, rất dễ để nhập tâm vào đó, bất kể là anh diễn nhân vật nào.
Ví dụ, trong cảnh hành quyết, khi A Tô Lặc lao về phía cha mình với một thanh đao trong tay, tâm trí tôi chứa đầy những ký ức mạnh mẽ về nội dung các cảnh này khi được mô tả trong sách.
The Paper: Nếu anh xếp hạng nhân vật này trong số tất cả các tiểu thuyết mà anh đã đọc, thì nhân vật này sẽ đứng ở vị trí nào?
LHN: Hồi đó tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, thật lòng mà nói tôi không nhớ hết từng nhân vật, và nhiều nhân vật trong số đó có tính cách tương tự nhau. Tất cả đều theo cùng một nguyên mẫu. Khi tác giả đang viết, anh ta có phác thảo và hình mẫu riêng cho các nhân vật, và sau đó anh ta cài cắm các nhân vật vào cốt chuyện.
Cho đến bây giờ, Lữ Quy Trần là một nhân vật mà tôi vẫn có thể nhớ rõ tính cách và đặc điểm của anh ấy. Tôi thậm chí đã quên tại sao tôi thích tiểu thuyết này, nhưng có lẽ tôi cảm thấy rằng đây là một câu chuyện rất khác.
Vũ trụ rộng lớn và thế giới quan của nó, những sự kiện thú vị diễn ra bên trong nó. Trong số những cuốn sách mà tôi đọc sau đó, bộ tiểu thuyết này thật mới mẻ và khác biệt. Đây cũng là lý do tại sao tôi nghĩ người hâm mộ của bộ tiểu thuyết vẫn còn quá nhiều hoài niệm khi nói đến nó.

The Paper: Tôi dám cá rằng sau khi anh thể hiện một vai diễn, anh có tóm tắt lại nhân vật và tính cách của nhân vật đó.
LHN: Một điều tôi thường làm như một bài tập là cố gắng hết sức để nhớ lại một bộ phim điện ảnh hay bộ phim truyền hình mà tôi đã từng xem trong quá khứ có phần tương tự (với vai diễn này), để xem các nhân vật có thể chia sẻ những đặc điểm tương tự hay không. Có thể họ chỉ tương tự trong một cảnh cụ thể, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để nhớ, và sau đó sẽ tìm thấy bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh đó, và xem nó một vài lần nữa.
Điều này thật buồn cười, nhưng tôi đã đi xem bộ phim “Vua Sư Tử” (phim hoạt hình – bản phim live action lúc đó vẫn chưa ra mắt)… trong tâm trí tôi, Simba cho tôi cảm giác tương tự như Lữ Quy Trần.
The Paper: Có thể ban đầu anh ấy hơi yếu đuối một chút, nhưng đó không phải là một sự tự nguyện.
LHN: Bởi vì anh ấy quá hiền từ. Anh ấy sử dụng sự hiền từ đó để nhìn vào thế giới tàn khốc, vì vậy dường như anh ấy khác biệt với những người khác. Màu sắc cá tính của anh ấy là mềm mại.
The Paper: Vậy anh thấy loại yếu đuối này như thế nào?
LHN: Tôi không nghĩ rằng từ “yếu đuối” sử dụng ở đây thật sự phù hợp. Thuật ngữ vẫn luôn lơ lửng trong tâm trí tôi là “hiền từ.” Nhân vật này quá tốt bụng, quá hiền lành, vì vậy khi lần đầu tiên anh bắt đầu nhìn thấy sự tàn khốc của thế giới, một thế giới đầy đao kiếm, bạn sẽ cảm thấy rằng so với những người khác nhân vật này thật mềm mại. Nhưng anh ấy là người có ý chí mạnh mẽ. Ngay cả lúc ở hoàn cảnh tồi tệ nhất, anh ấy vẫn sẽ nói rằng tôi sẽ bảo vệ bạn, và gắn bó với niềm tin này trong suốt cuộc đời mình.

The Paper: Nếu anh là anh ấy, và nếu anh nghĩ về cuộc chiến mà Lữ Quy Trần phải đối mặt như là cuộc sống và công việc hàng ngày của chúng ta, anh có xử lý mọi việc giống như cách anh ấy đã làm không?
LHN: Thật khó mà nói. Trước khi tôi thể hiện nhân vật này, có lẽ tôi sẽ không đưa ra những lựa chọn tương tự, nhưng bạn biết đấy, một khi bạn đã đóng vai diễn ấy thì sẽ có dấu vết của vai diễn đó còn vương lại, những đặc điểm sẽ được bạn hấp thụ.
TÔI MUỐN LÀ CHÍNH MÌNH

The Paper: Trong quá trình hoàn thành vai diễn này, điều khó khăn nhất là gì?
LHN: Thực ra mà nói thì hầu như là ổn thỏa, bởi vì tôi đã có kinh nghiệm trước đó đối với việc quay một bộ phim lịch sử, vì vậy ít nhất cũng suôn sẻ hơn lần trước. Khi tôi quay Lang Gia Bảng 2, đó là bộ phim lịch sử đầu tiên của tôi. Nó thật là dài, và mỗi ngày khi tôi thấy lịch quay phim vào ngày hôm sau, mắt tôi cũng mờ luôn.
Đối với phim điện ảnh, thường sẽ quay hai cảnh một ngày. Đối với phim truyền hình nhiều tập, có hai trang trong lịch trình. Một ngày nọ, tôi thấy một bài viết vui nhộn trong Vòng bạn bè của tôi (news feed trên WeChat với các cập nhật của bạn bè). Tôi không nhớ là ai, nhưng ai đó nói rằng lịch trình ngày hôm sau của họ dài tận năm trang.
Đối với các bộ phim truyền hình, năm trang không phải là quá dài, bởi vì điều đó có nghĩa là có thể có những đoạn đối thoại dài, có thể chiếm tới 1.8 trang. Có một câu nói dành cho phim truyền hình và phim điện ảnh, gọi là “không sợ 1.0 mà sợ 0.1.” 1.0 thường có nghĩa là một cuộc đối thoại dài, 0.1 có nghĩa là bạn có thể phải chạy cả ngày.

The Paper: Trước đây, anh từng giới thiệu những diễn viên mà anh thích, ví dụ như Hoàng Bột, và nói rằng anh muốn trở thành một diễn viên như họ. Vài năm gần đây, anh đã trưởng thành. Liệu suy nghĩ của anh về ngành này và các mục tiêu của anh có thay đổi không?
LHN: Tôi muốn là chính mình. Giờ đây tôi nghĩ rằng, tôi không thực sự muốn nói tôi muốn trở thành người như thế nào. Tôi làm những việc của riêng mình, và tôi sẽ tiếp tục quay các dự án của riêng mình, vì tôi biết tôi không bao giờ có thể trở thành một người giống như người khác.
The Paper: Suy nghĩ của anh thay đổi khi nào?
LHN: Có lẽ là khi tôi dần tích lũy kinh nghiệm quay phim. Tôi không thể nhớ một thời điểm chính xác, nhưng tôi dần dần bắt đầu hiểu ra. Mỗi diễn viên là khác nhau. Khi bạn làm việc với càng nhiều diễn viên và thấy càng nhiều điều hơn, bạn sẽ biết rằng mỗi diễn viên đều là duy nhất. Mỗi diễn viên đều có cách diễn xuất riêng, có những điều họ giỏi.
Anh không bao giờ có thể giống như một người khác, giống như việc hai diễn viên đóng cùng một vai sẽ hoàn toàn khác nhau. Anh là người đang diễn xuất, người đang suy nghĩ. Gần như không thể bắt đầu bắt chước ai đó vào bất cứ thời điểm nào, và anh không thể làm được điều đó.
The Paper: Sau khi trải qua đào tạo chính quy tại trường đại học trong vài năm vừa qua, suy nghĩ của anh về ngành này có thay đổi không?
LHN: Ngay lúc này tôi không thực sự dám có bất kỳ suy nghĩ nào về ngành này, bởi vì tôi cảm thấy như tôi mới chỉ bắt đầu. Thật kỳ quặc, bởi vì chỉ sau khi tôi đã đóng phim được một thời gian thì tôi đã nhận ra rằng tôi chỉ mới mon men ở cửa vào. Khi bạn quay nhiều dự án hơn và bạn tìm hiểu thêm về ngành này, bạn sẽ nhận ra rằng thực ra bạn không hiểu gì về nghề này.

The Paper: Làm thế nào để anh đối phó với những lo lắng này, và điều chỉnh trạng thái tâm lý của mình?
LHN: Mỗi lần tôi gặp phải loại vấn đề gây lo lắng này , điều tôi làm nhiều nhất trước tiên là đặt nó sang một bên, trước tiên hãy bước ra khỏi con hẻm tù mù đó. Bởi vì bất cứ khi nào tôi ở trong tâm trạng như thế này, tôi đã bước vào con hẻm tù mù ấy. Vì vậy, tôi cần phải tìm một con đường khác để đi.
Để nêu ra một ví dụ rất đơn giản, khi bạn đang quay phim, bạn có thể đã thử diễn cùng một cảnh nhiều lần và vẫn chưa được qua. Vì vậy, bạn không nên sử dụng phương pháp tương tự nữa. Tôi sẽ nghỉ ngơi. Tôi sẽ không thử lại lần nữa ngay, sẽ nghỉ ngơi và điều chỉnh lại. Ngủ một giấc ngon, uống một chút rượu vang, trò chuyện với bạn bè, viết một chút, đọc sách một chút, và xem phim một chút. Quay một bộ phim truyền hình có thể không cho phép làm những điều đó, vì vậy tôi sẽ phá hủy những hình ảnh cố định trong đầu mình. Và tôi sẽ phát hiện ra có thể có một con đường khác.
The Paper: Vậy anh không lo lắng nhiều khi việc đúng không?
LHN: Không, tôi có chứ, tôi vẫn sẽ lo lắng…
The Paper: Có phải đó là lý do tại sao anh bắt đầu viết thư pháp?
LHN: Chọn thư pháp là vì tôi luôn muốn làm như vậy. Mặc dù không phải thực sự là để hoàn thiện bút pháp của mình. Tuy vậy tôi vẫn sử dụng các bản chữ mẫu, bởi vì trước tiên tôi phải biết cách viết đã. Tôi chỉ muốn làm quen với việc đó một chút.

The Paper: Tại sao anh lại bắt đầu sao chép Tâm Kinh?
LHN: Khi tôi đang viết thư pháp, tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Sau đó, tôi đã lướt web và và tìm thấy rất nhiều bản phác thảo, những chữ lớn đến mức mỗi trang chỉ có một chữ. Nhưng tôi muốn viết nhiều hơn (hơn là việc chỉ viết từng chữ). Và rồi có một ngày tôi thấy ai đó đã đăng một đoạn Tâm Kinh trên WeChat.
The Paper: Vì vậy, anh không thực sự biết ý nghĩa của kinh văn…
LHN: Không, thực sự, tôi chỉ… sao chép lại thôi. Tôi chỉ muốn để bản thân tiến vào một không gian bình yên trong khi viết thư pháp. Khi tôi không phải quay phim, điều đó giúp tôi thư giãn. Tôi có thể tắt điện thoại và chỉ cần ngồi đó viết một trang. Đó là một phương pháp giúp điều chỉnh trạng thái tâm lý của tôi.
The Paper: Khi anh trưởng thành hơn, có phải anh thấy cần có nhiều hơn những khoảnh khắc như vậy không?
LHN: Đó là vì trước đây, hầu hết những gì tôi làm là những gì tôi có khả năng thực hiện. Khi anh trưởng thành hơn, anh muốn chấp nhận nhiều thử thách hơn. Anh đang chậm rãi trưởng thành và những vai diễn mà anh thể hiện sẽ dần trở nên khó khăn hơn. Đôi khi, tốc độ trưởng thành của anh không thể theo kịp với sự mong đợi của mọi người. Đó là khi anh cảm thấy lo lắng.
TÔI THỰC SỰ THÍCH BIẾN MẤT KHỎI TẦM MẮT CỦA MỌI NGƯỜI

The Paper: Ngoài kiến thức mà anh nhận được thông qua đào tạo, trường học (CAD – Học viện Hí kịch Trung ương) còn có ý nghĩa gì khác với anh không?
LHN: Điều tôi thấy tiếc nuối là tôi không có nhiều cơ hội để trải nghiệm cuộc sống trong khuôn viên trường học. Tôi thực sự thích cuộc sống ở trường, nó rất thoải mái. Nhưng thật không may, không phải cứ muốn là được.
The Paper: Anh vẫn chơi game (video/máy tính) với các bạn cùng phòng chứ?
LHN: Có, nhưng không thường xuyên. Đặc biệt là khi tôi quay phim, tôi không thực sự chơi game.
The Paper: Anh có vẻ khá thất vọng.
LHN: Bởi vì anh không có cơ hội nhận ra một niềm vui. Hoặc ít nhất là khi anh làm việc, anh phát hiện ra rằng không có cách nào để điều đó cùng tồn tại với công việc. Vì vậy, anh chỉ có thể tìm thấy những thú vui khác cho chính mình. Vì vậy, tôi sẽ xem phim, đọc sách. Gần đây tôi đã xem xong “Chernobyl” và một bộ phim khác.
The Paper: Anh có thường xuyên đến rạp chiếu phim không?
LHN: Bây giờ thì không nhiều lắm, vì tôi quá bận rộn, và vì tôi có thể xem hầu hết các phim trên điện thoại. Hầu hết những bộ phim mà tôi thích là những bộ phim đoạt giải Oscar. Vì vậy, vào thời điểm các phim đó được chiếu ngoài rạp, thường là tôi đã xem rồi.
The Paper: Nhưng nếu không ai mua vé xem phim nữa và đóng góp cho doanh thu phòng vé, thì sẽ còn khó khăn hơn để mang những bộ phim hay đến chiếu ở rạp …
LHN: Không không không, vấn đề khác là phiên bản bạn xem trên điện thoại của mình phải giống với phiên bản được chiếu ở rạp.
Gần đây tôi thực sự muốn xem “Once upon a time in Hollywood,” nhưng có lẽ phải tiếp tục chờ đợi thôi. Gần đây thì tôi đã xem một bộ phim cũ hơn có tên là “Mad Max.” Đó là bộ phim mà tôi đã xem trước đó trên điện thoại, và trong Liên hoan phim Bắc Kinh, họ có một rạp chiếu IMAX chiếu bộ phim đó. Vé rất là khó mua đấy!

The Paper: Anh đã nói trước đó rằng diễn viên và người nổi tiếng không hoàn toàn giống nhau. Cho đến bây giờ, anh có cảm thấy rằng anh phù hợp với định nghĩa của riêng mình về một diễn viên không?
LHN: Tôi đang làm việc chăm chỉ để đạt được điều đó. Tôi thực sự thích biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Tôi nghĩ sự khác biệt là, tôi thực sự thích một thế giới nơi mọi người có ấn tượng mờ nhạt hơn về tôi.
The Paper: Anh đang làm việc chăm chỉ để hướng đến điều gì?
LHN: Hình bóng tồn tại trong đầu tôi là nam diễn viên Daniel Day-Lewis. Tôi sẽ không bao giờ có thể giống như anh ấy, biến mất trong nhiều năm và sau đó xuất hiện với một dự án mới để giành giải Oscar.
The Paper: Đây có phải là một cuộc đấu tranh nội tâm đối với anh trong sự nghiệp của mình hay không?
LHN: Không, không phải như vậy, có phần nghiêng về việc tôi cảm thấy rằng mình thật sự thích con đường này, nhưng tôi cần xem xét tình huống của chính mình, vị trí của chính mình, và làm những gì tôi có thể đạt được. Tôi hy vọng rằng nếu trong một khoảng thời gian, mọi người hiểu tôi quá rõ, tôi có thể lựa chọn để trở nên “mờ nhạt” một thời gian.
The Paper: Ý anh là gì khi nói rằng hiểu về anh quá rõ?
LHN: Gặp tôi thường xuyên, có thể tóm tắt tính cách, trạng thái tâm lý của tôi. Tôi là kiểu người như vậy đấy. Nếu anh phỏng vấn tôi một năm trước và phỏng vấn tôi một lần nữa vào năm sau, anh có thể cảm thấy như mình đang phỏng vấn hai người khác nhau. Tôi điều chỉnh bản thân với tốc độ nhanh. Tôi không thực sự cho phép mình chẳng thay đổi gì trong một khoảng thời gian dài. Tôi không muốn trở thành một người nhàm chán.
The Paper: Định nghĩa về một người thú vị là như thế nào?
LHN: Ai đó mà anh không thể thực sự đọc vị được một cách sâu sắc. Khi tôi không thể đọc vị một ai đó một cách rõ ràng, tôi sẽ nghĩ rằng họ rất thú vị, vì vậy tôi hy vọng rằng mọi người cũng không thể đọc vị được mình một cách thấu đáo.
