[GẶP GIÓ] CHƯƠNG BA – THANH MINH (PHẦN MỘT)

(T/N: Thanh Minh ở đây là tiết Thanh Minh, một trong hai mươi tư tiết khí trong lịch Trung Quốc. Vào tiết Thanh Minh, người dân Trung Quốc có tập tục đi tảo mộ cho tổ tiên. Ở Việt Nam cũng có tập tục này vào dịp tháng Ba âm lịch.)

Bản dịch tiếng Anh: https://liuhaoranintl.com/2019/06/18/the-eye-of-the-storm-chapter-3-tomb-sweeping-day/

Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


Khi tất cả bắt đầu, không hề có sự chuẩn bị. Thậm chí khi thời học sinh phổ thông trung học của tôi còn chưa kết thúc, một cơn gió mang đến cơ hội mạnh mẽ đã thổi vào cuộc đời tôi. Đó là điều đã quyết định tất cả – đó không phải là sức mạnh của riêng tôi.


CHUYỆN TÌNH BẮC KINH

Lưu Hạo Nhiên trong vai Tống Ca (phim “Chuyện tình Bắc Kinh”)

Khi tôi học phổ thông trung học, đoàn làm phim “Chuyện tình Bắc Kinh” đã đến trường chúng tôi để tuyển chọn diễn viên công khai. Ban đầu, tôi không hề có kỳ vọng gì, bởi vì trước đây đã có một vài đoàn phim khác đến trường chúng tôi với mục đích tuyển diễn viên. Tôi thường bị loại trong những giai đoạn ban đầu của các buổi thử vai. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể diễn xuất, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ về việc trở thành một diễn viên. Trọng tâm chính của tôi tại thời điểm đó là việc học tập.

Cũng giống như bất kỳ quy trình thử vai nào khác, đầu tiên tôi đã quay một video, và điền vào một số biểu mẫu. Không lâu sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ chính anh Tư Thành. Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng tôi đã bị lừa đảo. Nhưng khi tôi gặp anh ấy sau đó, tôi nhận ra rằng trí tưởng tượng của tôi đã đi quá xa.

Có nhiều vòng thử vai, và trong vòng thứ hai, có hơn hai mươi cô gái và chàng trai. Mỗi người chúng tôi đều được đưa cho một cảnh và một số lời thoại để diễn xuất, và cũng chơi một số trò chơi tập thể như Nói thật hay Chấp nhận thách thức. Tôi đã lo lắng suốt thời gian đó, và đội ngũ sản xuất không bao giờ nói, “Diễn xuất của em khá tốt, em phù hợp với vai diễn này,” hay là “Chỉ tạm ổn thôi. Em đã bị loại.” Vì vậy, tôi đã tự an ủi mình, “Có lẽ cậu sẽ không nhận được vai diễn này đâu. Ngay cả khi cậu rất thích vai diễn này, cậu và dự án này không hợp nhau đâu.”

Khi các vòng thử vai đã hoàn tất, và tôi được thông báo rằng vai diễn Tống Ca là của tôi, tôi không thể tin được. Phản ứng đầu tiên của tôi là, wow, mình sắp đóng phim nè. Và đó là lần đầu tiên tôi nghĩ về điều gì xảy ra tiếp theo, “Mình phải làm gì với đôi tay của mình khi đứng trước máy quay đây? Bàn chân của mình thì sao? Mắt mình nên nhìn vào đâu? Mình nên mỉm cười như thế nào nhỉ?”

Lưu Hạo Nhiên trong vai Tống Ca (phim “Chuyện tình Bắc Kinh”)

Cậu thiếu niên Tống Ca mặc đồng phục học sinh màu xanh và đạp xe đạp. Cậu ấy thầm yêu một cô gái chơi cello, và để có thể nhìn thấy cô ấy nhiều hơn, cậu đạp xe đuổi theo chiếc xe buýt. Cậu ấy lên kế hoạch cho những lần gặp gỡ “tình cờ” ở nơi chờ xe buýt và kiếm việc làm thêm bán thời gian để mua tặng cô ấy dây đàn cello mà cô ấy muốn.

Câu chuyện của cậu ấy giống như một cơn gió mùa xuân mềm mại, có mùi hương thoang thoảng của bông lúa non chưa chín hẳn. Và đó là cách mà tôi được dẫn đến cánh cổng của một thế giới hoàn toàn khác bởi một thiếu niên trạc tuổi tôi.

MÓN QUÀ CHO TUỔI TRƯỞNG THÀNH – CHƯƠNG TRÌNH “NAM TỬ HÁN CHÂN CHÍNH”

Ngày đầu tiên tập trung, tôi phát hiện ra rằng các thành viên khác đều là các tiền bối trong ngành. Có anh Hải Đào, anh Viên Hoằng, anh Bảo Cường, anh Hiểu Đông, và thầy Trương Phong Nghị. Tôi là người trẻ nhất trong nhóm, và đó là lần đầu tiên tôi đến một doanh trại.

Nhưng điều chúng tôi thực sự không ngờ tới là thầy Trương Phong Nghị sẽ điều chỉnh tốt đến như vậy sau ngày huấn luyện đầu tiên! Ban đầu tôi nghĩ vì tôi còn trẻ và có nhiều năng lượng nên tôi sẽ dễ thở hơn mọi người. Và vì tôi đã đồng ý tham gia, tôi phải đạt được vị trí số một. Tôi đã mang theo tinh thần cạnh tranh của mình, nhưng sau một ngày huấn luyện, tất cả chúng tôi đều rất ấn tượng bởi thầy Trương Phong Nghị.

Nếu chúng tôi có thể làm được, ông ấy có thể làm điều đó thậm chí còn tốt hơn và nhanh hơn. Ông cũng rất cơ bắp, và hoàn toàn “áp đảo” những người trẻ hơn. Ngay từ đầu, thầy Trương Phong Nghị đã thể hiện năng lượng thanh lịch nhưng vẫn mang tính cạnh tranh, đó là một lời nhắc nhở liên tục với tôi rằng bạn không bao giờ có thể dễ dàng từ bỏ.

Trong quá trình huấn luyện, sự cố mà tôi thấy hối hận nhất là cú ngã của anh Bảo Cường. Chúng tôi đã chơi các trò chơi khởi động trước khi tập luyện, vì vậy mọi người được chia thành hai đội. Anh Bảo Cường và tôi đại diện cho mỗi đội, và khi chúng tôi đang chiến đấu, anh ấy ngã xuống từ những thanh ngang nằm cao hơn một mét so với mặt đất.

Có một lớp đệm dày trên mặt đất để đỡ cho mọi người nếu bị ngã, nhưng khi anh Bảo Cường ngã xuống, chân anh ấy bị kẹt khi anh ngã xuống đất, vì vậy anh ấy mất thăng bằng và chạm đất mạnh hơn nhiều so với dự kiến. Ngay khi rơi xuống đất, anh ấy hét lên đau đớn. Lúc đầu, tôi bàng hoàng, và sau đó nhận ra rằng mọi thứ không ổn, nên vội vã xuống giúp anh ấy. Chúng tôi đặt anh ấy lên cáng và đưa anh ấy đến bác sĩ quân y, người đã nẹp chân cho anh ấy trước khi nói với chúng tôi rằng anh Bảo Cường cần phải đến bệnh viện.

Tôi đã xin phép đi cùng anh Bảo Cường đến bệnh viện và trong suốt chuyến đi cứ lo lắng và tự trách mình. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng bất an, và tôi càng suy nghĩ. Tôi sợ rằng anh Bảo Cường bị thương nặng, và tự trách mình vì đã quá cạnh tranh trong trò chơi. Nhưng điều tôi không thể chấp nhận nhất là tôi hoàn toàn bất lực. Anh Bảo Cường đau đớn đến mức toàn thân anh run rẩy, nhưng tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh chịu đau đớn.

Sau khi chúng tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng anh Bảo Cường bị gãy chân và cần phải quay lại Bắc Kinh ngay lập tức để phẫu thuật. Sau khi tôi nghe chẩn đoán và đề nghị của bác sĩ, tôi đã như hoá đá. Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi đã thành sự thật. Bị gãy một chân có nghĩa là anh Bảo Cường phải rời khỏi chương trình vì không có cách nào anh ấy có thể tham gia tiếp phần còn lại của khoá huấn luyện.

Thật khó để diễn tả những cảm giác hối hận và tội lỗi phức tạp đó, đan xen với sự bất lực hoàn toàn, mà tôi có trong khoảnh khắc đó. Tôi thậm chí không dám nhìn vào mắt anh ấy. Nhưng anh Bảo Cường an ủi tôi, “Không sao cả. Không ai ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra. Đó chỉ là một tai nạn. Không ai có lỗi cả.”

Đêm mà anh Bảo Cường trở về Bắc Kinh là lần đầu tiên và duy nhất trong đời tôi (không tính đến ở trường quay), tôi đã hoàn toàn suy sụp và khóc trước đông người. Những cảm giác phức tạp khiến tôi nghẹt thở, và làm cho tôi thấy khó thở. Ngay cả khi không ai đổ lỗi cho tôi, ngay cả khi tất cả chúng tôi đều biết đây là một tai nạn, ngay cả khi anh Bảo Cường nói rằng không sao đâu, tôi vẫn không thể bỏ qua việc này.

Lúc đó tôi nhận thức rất rõ rằng điều này khác với việc gặp rắc rối khi còn là một cậu bé tinh nghịch. Tôi sắp bước sang tuổi 18, sắp trở thành người lớn. Ban đầu tôi muốn thông qua chương trình để giúp tôi trở nên chăm chỉ và trưởng thành hơn, nhưng thay vào đó, đồng đội của tôi đã bị tổn thương vì tôi quá cạnh tranh khi chơi trò chơi.

Đêm đó, tôi suy nghĩ rất lâu và không ngủ được. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống thuộc về anh Bảo Cường. Chúng tôi là một đội, nên khi ai đó phải rời đi trước, những người còn lại sẽ tự nhiên cảm thấy thiếu vắng. Và tôi có thể làm gì? Tôi khinh bỉ cảm giác bất lực đó, và thề rằng tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Ngay cả khi tôi không thể thay thế vị trí của anh Bảo Cường, có lẽ tôi vẫn có thể làm gì đó cho anh ấy…

Huấn luyện không dừng lại chỉ vì một sự cố đã xảy ra, và những người ở lại phải đối mặt với nhiều thử thách và nhiệm vụ hơn. Khi tôi lớn tiếng hét lên “Có mặt!” ngay khi tới một doanh trại mới, tôi biết từ trong thâm tâm rằng mình không còn chỉ cố gắng hoàn tất việc huấn luyện cho bản thân mình. Tôi cần nỗ lực gấp đôi, và hoàn thành các nhiệm vụ thuộc về anh Bảo Cường cũng như của chính tôi. May mắn thay, sau đó, anh Bảo Cường trở lại, và gánh nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng bắt đầu buông dần.

Từ cuối mùa đông đến đầu mùa hè, chương trình “Nam tử hán chân chính” mang đến cho tôi rất nhiều. Không chỉ là phản xạ nhanh khi nghe gọi tên mình, không chỉ là một cơ thể mạnh mẽ hơn, không chỉ là sức chịu đựng về thể chất, mà nó còn làm nên điều kỳ diệu cho tinh thần của tôi.

Và hy vọng của tôi là, dù tôi đi tới đâu trong tương lai, tôi sẽ có thể trở thành một “nam tử hán chân chính” có trách nhiệm, quả quyết, người không từ bỏ dễ dàng!

(T/N: Phần này thực ra mình đã dịch hết, nhưng đọc thấy có một số nội dung mình thấy không muốn post, nên mình lược đi, chỉ post phần liên quan đến câu chuyện vụ tai nạn của anh Bảo Cường.)

NỖ LỰC HẾT MÌNH

Khi “Thám tử phố Tàu” phần 1 được quay ở Thái Lan, đó là vào tháng 5 (2015).

Vào cuối tháng 2 đến đầu tháng 3, kì thi nghệ khảo đã diễn ra và thứ hạng đã được công bố vào ngày 15 tháng 4. Điểm của tôi khá tốt.

(T/N: Về kì thi nghệ khảo và cao khảo, có thể xem thêm phần mình đã viết ở đây https://www.facebook.com/106730598118310/posts/139080614883308/)

Vào tháng Tư, tôi đã đến một trung tâm ôn luyện chuyên nghiệp để tham gia các khoá học thêm, nhưng chỉ ở đó khoảng một tuần hoặc lâu hơn chút. Trong thời gian đó, tôi đã có thể hoàn thành một vòng thi thử. Bởi vì các kỳ thi thử thường khó hơn chính kỳ thi cao khảo, nó giúp bạn tìm ra chính xác bạn đang ở mức nào. Điểm của tôi lúc đó khá tốt, và cao hơn nhiều so với điểm trung bình của những năm trước.

Vì vậy, khi “Thám tử phố Tàu” bắt đầu quay phim, tôi đã cân nhắc những ưu và nhược điểm, và nghĩ rằng tôi có thể quay phim trong khi ôn thi cao khảo. Nếu tôi có thể giữ điểm số của mình ở mức tương đương với điểm tôi đạt được cho kỳ thi thử, tôi sẽ có thể đỗ đại học.

Tôi thuộc kiểu người muốn làm hết sức mình khi đối mặt với thử thách. Lúc đầu, chúng tôi không nhận ra rằng thời gian quay phim cho “Thám tử phố Tàu” sẽ bị trùng lịch với giai đoạn ôn tập cuối cùng trước kỳ thi cao khảo. Gia đình tôi khá lo lắng, và bàn bạc xem việc quay bộ phim này có đáng không vì nó có thể ảnh hưởng đến kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Nhưng khi tôi đã quyết định đi theo con đường này, tôi đã suy nghĩ kỹ – tôi sẽ thi tốt, và tôi cũng sẽ diễn xuất tốt trong bộ phim của mình. Tôi đã liên lạc với một giáo viên ở trường mình, người đã giới thiệu cho tôi một chị nghiên cứu sinh để dạy kèm cho tôi. Vì vậy, khi tôi đến Thái Lan, tôi đã mang theo các đề luyện thi.

Thành thật mà nói, tôi đã không có nhiều thời gian để học khi ở Thái Lan. Tôi mất đến tận một tuần để hoàn thành một bộ đề thi. Lúc đầu, kế hoạch của chúng tôi rất lý tưởng: ngay khi tôi có thời gian nghỉ ngơi, gia sư của tôi sẽ bắt đầu các buổi ôn tập. Nhưng việc học hành của tôi đã không thực sự diễn ra theo cách đó.

Khi bạn quay phim, bạn phải nhập vai hoàn toàn vào nhân vật. Có rất nhiều cảnh chạy và rượt đuổi, và khi bạn hoàn thành một cảnh, bạn cần xem lại kịch bản và chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Và bản thân thời gian quay phim cũng không phải lúc nào cũng đúng lịch.

Sau đó, chúng tôi đành đợi cho đến khi tôi kết thúc hoàn toàn việc quay phim trong ngày để bắt đầu làm đề luyện thi. Đôi khi điều đó có nghĩa là vào buổi tối khi chúng tôi trở về khách sạn sau khi kết thúc một ngày quay phim. Những lần khác chúng tôi dành buổi sáng để học, bởi vì tôi đến chiều tôi mới lại bắt đầu quay phim. Thường sau khi kết thúc một ngày, anh Bảo Cường và những người khác sẽ đi nhậu nhẹt, hoặc đi mua sắm ở chợ, nhưng tôi không có thời gian.

Mọi người đều biết rằng tôi đang ôn thi cao khảo trong lúc quay phim. Thỉnh thoảng khi chúng tôi hoàn thành một số cảnh quay và đạo diễn hô “Cắt!” thì anh ấy sẽ nói thêm rằng mọi người đã làm việc chăm chỉ và nên đi nghỉ ngơi. Nhưng với tôi, anh ấy sẽ nói, “Hạo Nhiên, bây giờ em có thể quay lại với các đề luyện thi được rồi đấy…”

Vì vậy, đối với tôi, những ký ức của tháng 4 và tháng 5 năm 2015 nằm giữa những ấn tượng đầy màu sắc và sống động của Thái Lan, và những cảnh được ghi lại bằng máy quay của bộ phim hài hước ấy. Khi mọi người đã xong việc trong ngày, họ sẽ uống bia và ăn hải sản bên ngoài, trong khi tôi đang học. Khi mọi người vui vẻ, tôi đang làm đề luyện thi. Khi rốt cuộc chúng tôi có một ngày mà chúng tôi có thể ngủ, tôi vẫn đang làm đề luyện thi. Khi chúng tôi có một ngày nghỉ không phải quay phim, mọi người quyết định đi đến một ngôi đền gần đó, nhưng tôi vẫn đang làm đề luyện thi… Đất nước Thái Lan đầy màu sắc, thú vị và nồng nhiệt, đối với tôi, chỉ toàn là các câu hỏi đọc hiểu, toán và tiếng Anh.

Có rất nhiều cảnh rượt đuổi trong “Thám tử phố Tàu,” và rất nhiều cảnh được quay vào ban đêm. Ấn tượng lớn nhất của tôi là một lần, chúng tôi quay bảy cảnh đêm liên tục. Tất cả chúng tôi phải dựa vào trang điểm để che đi quầng thâm trên mắt mình. Tôi đã cố gắng làm nhiều câu hỏi trong đề luyện thi hơn trong khi đồng thời vẫn quay phim không ngừng nghỉ.

Bây giờ khi tôi nghĩ lại, từ tháng Năm năm đó, đó là lần đầu tiên tôi có khối lượng công việc nặng nhọc như vậy (tôi cũng đang quay chương trình “Nam tử hán chân chính” vào khoảng thời gian đó). Một mặt, tôi bị mê hoặc và bị choáng ngợp bởi vai diễn mới, cảnh vật và âm thanh của một thành phố xa lạ, và một cốt truyện điên rồ và tò mò.

Mặt khác, tôi đã cố gắng hết sức để đảm bảo tôi đã hoàn thành xuất sắc thời trung học của mình. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình có thật nhiều kiến thức và cả những điều chưa biết, và đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy rằng tôi thực sự tận dụng mỗi phút trong số 1,440 phút mà chúng ta có mỗi ngày.

Vào tháng 5 năm đó, giống như tôi đã sớm bước lên một máy chạy bộ tốc độ cao. Ban đầu tôi nghĩ rằng sau kỳ thi cao khảo, tôi có thời gian để thực hiện các hoạt động nhỏ hơn và có thời gian khởi động trước khi tôi bắt đầu chạy. Nhưng cuộc đời thường tự có an bài. Ở phần cuối của cuộc sống trung học chậm rãi của tôi, tôi đột nhiên gặp phải một cơn gió lớn. Đó là một cơ hội hiếm có, và cũng là một thách thức không thể tin được.

Tôi đã lựa chọn nắm bắt những cơn gió này. Mặc dù có những lúc tôi đầy sợ hãi và hoảng loạn, tôi vẫn muốn nhìn ngắm thế giới mà gió có thể đưa tôi đến, và tôi muốn xem liệu tôi có thể vươn lên với cơn gió đang nâng đỡ tôi hay không.

“BÍ MẬT” HỌC NGHỆ THUẬT

Sau khi đến phim trường, tôi phát hiện ra rằng việc học tập xuất phát từ kinh nghiệm. Chẳng có giáo viên như những thầy cô ở trường, những người sẽ gõ lên bàn và nói: “Các sinh viên, đây là những gì các em cần biết.”

Trên phim trường, bạn phải tự mình khám phá rất nhiều thứ, để quan sát, để nắm bắt. Tôi từ từ học được cách bí mật quan sát các diễn viên khác. Khi đạo diễn đang nói, anh ấy/cô ấy sẽ làm gì? Khi đó là một cảnh cao trào, anh ấy/cô ấy đang nghĩ gì? Khi anh ấy/cô ấy ở trong một cảnh mà máy quay không nhất thiết phải dõi vào họ, ngôn ngữ cơ thể của họ sẽ như thế nào? Có rất nhiều điều bạn cần phải nhìn tận mắt, và sau đó hấp thụ bằng não bộ của bạn.

Đạo diễn và đội ngũ sản xuất rất tử tế với các diễn viên trẻ. Có rất nhiều giáo viên tuyệt vời sẽ trực tiếp nói với chúng tôi một số mẹo và thủ thuật khi diễn xuất, nhưng khi thực sự áp dụng những mẹo này, bạn vẫn cần phải thực hành và tự mình khám phá. Có những lúc tôi đang chờ đợi đến cảnh của mình mà tôi đột nhiên “bừng tỉnh.” Làm sao mà tôi có thể ngồi đây chơi game hay nhìn chằm chằm vào khoảng không cơ chứ? Tôi vừa bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời để học hỏi!

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: