“XUÂN” QUAY TRỞ LẠI: KHÔI PHỤC TUỔI TRẺ VỚI LƯU HẠO NHIÊN – PHỎNG VẤN LƯU HẠO NHIÊN TRÊN KINFOLK CHINA SỐ MÙA XUÂN 2021

Link bài báo gốc: https://mp.weixin.qq.com/s/Ke6HRi-ja6oOlOn7LWAC-g

Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí

Bài phỏng vấn này mình khá thích, trước giờ Lưu Hạo Nhiên vẫn được mọi người nhìn nhận là có sự chín chắn so với tuổi, và có một bề dày tác phẩm ấn tượng so với độ tuổi. Nhưng “không có gì trên đời này không phải trả giá,” đổi lại sự chín chắn trước tuổi đó và bề dày tác phẩm đó là một tuổi thanh xuân dành nhiều thời gian hơn cho công việc, chưa được sống trọn vẹn với tuổi xuân như các bạn cùng trang lứa. Hãy cùng đọc bài phỏng vấn để thấy được một Lưu Hạo Nhiên vẫn rất trẻ trung và tinh nghịch hơn là mọi người vẫn nghĩ, và kế hoạch “lấy lại tuổi trẻ” của cậu ấy.


Năm 2021 theo Âm lịch là năm Tân Sửu, là năm tuổi của Lưu Hạo Nhiên. Ở độ tuổi này, sự ổn định và phiêu lưu đan xen trong anh. Anh ngừng nôn nóng để trưởng thành và ý tưởng lấy lại tuổi trẻ của anh trở nên mạnh mẽ hơn, giống như một hạt giống đã chôn chặt từ lâu trong tim anh đến mùa xuân này lại nảy mầm bén rễ.


“Tôi luôn nghĩ rằng tuổi trẻ của mình không được trọn vẹn,” Lưu Hạo Nhiên nói trong cuộc phỏng vấn với Kinfolk.

Mọi người đều nghĩ rằng anh ấy muốn trưởng thành, nhưng đôi khi anh ấy không cho là vậy. Anh vừa lấy bằng lái xe máy ngày hôm kia. Dù đã có ô tô nhưng anh vẫn khao khát được tự do phóng xe máy vi vu trong gió.

20210129 Lưu Hạo Nhiên weibo update: “Tan làm”

Vào ngày thi lấy bằng lái, anh đến cửa hàng xe máy của bạn mình mua một chiếc mô tô phân khối lớn màu đen và trực tiếp lái xe về nhà. Trong vài ngày tiếp theo, anh lái mô tô dạo một vòng, trải nghiệm cảm giác tự do trong gió. Sau đó, anh ấy đã đăng một bức ảnh chụp mình đội mũ bảo hiểm đang cưỡi mô tô lên Weibo. Dòng chữ kèm theo là một cụm từ ngắn gọn “tan làm.” Trong lần quay chụp tạp chí này, nếu không phải là vì giấy phép lái xe của anh không được phép vào Vành đai số 4, anh ấy sẽ cưỡi mô tô xé gió lao tới.

Đây là cách để anh lấy lại tuổi thanh xuân.

Đối với anh ấy, anh phát hiện ra tuổi trẻ của mình không trọn vẹn năm anh 16 tuổi, khi đang học cấp 3. Anh đã không có cơ hội được nghỉ ngơi nhiều sau kỳ thi tuyển sinh đại học như các bạn cùng trang lứa, và anh thậm chí đã không có cơ hội tham gia chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp phổ thông. Đặc biệt ở trường trung học nghệ thuật của anh, mọi người đến từ khắp mọi miền đất nước, chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp là về quê của nhau. Những chuyện nhỏ nhặt vốn là bình thường đối với người khác đều nằm ngoài tầm với của anh.

Với tốc độ phát triển mau lẹ, anh ấy đã ổn định trở lại và trưởng thành nhanh chóng. Trong năm qua, anh chính thức tốt nghiệp Học viện Hí kịch Trung ương và thi đỗ kì thi vào biên chế một đoàn nghệ thuật của Nhà nước. Thêm vào đó, khi đến buổi chụp hình anh ấy mặc một chiếc áo khoác lông cừu suông rộng sẫm màu cùng với áo phao khoác ngoài, trong tay cầm bình giữ nhiệt, đeo đôi kính cận gọng mảnh, giọng nói trầm thấp, và anh ấy có phong thái bình tĩnh, thoải mái và tự chủ không phù hợp với độ tuổi của anh.

Mùa xuân năm nào cũng quay trở lại, và năm nay là năm tuổi của anh. Ở độ tuổi mang tính liên kết này, dù sao thì trưởng thành cũng là một khái niệm trừu tượng và không thể xác định được, nhưng tuổi trẻ là một hình ảnh vĩnh cửu và lôi cuốn. Còn anh ấy, người đã chạy hối hả và trưởng thành sớm, trong một năm dịch bệnh thay đổi mọi thứ một cách dữ dội, đã trải nghiệm cảm giác gieo vào lòng một hạt giống, đến mùa xuân này liền đâm chồi nảy lộc, sinh sôi nảy nở.


XUÂN

🌸

Khi bay đến Trường Xuân vào cuối tháng 2 năm 2020, đối với anh ấy mùa đông dài và khác biệt ấy cuối cùng đã trôi qua.

Từ năm 12 tuổi khi bắt đầu đến Bắc Kinh học tập, Lưu Hạo Nhiên đã không có ấn tượng sâu đậm đối với mùa xuân, “Tôi chưa từng có cảm giác mạnh mẽ về mùa xuân.” Bởi vì ở Bắc Kinh hầu như không có mùa xuân, tháng Ba mùa xuân vẫn lạnh, đến tháng Tư mới có gió xuân thổi qua, và tháng Năm mùa hè đã bắt đầu nóng nực. Vì vậy, trong tủ của anh có rất ít loại áo khoác mỏng mùa xuân.

Nhưng mùa xuân năm 2020 đã để lại ấn tượng với anh hơn bất kỳ mùa nào trong năm.

Khi dịch bệnh hoành hành vào tháng Giêng, anh đã trải qua sự kiện đen tối đầu tiên kể từ khi ra mắt – “Thám tử phố Tàu 3” đã bị rút khỏi rạp chiếu và không thể chiếu trong dịp Tết Âm lịch năm 2020. Đây là lần đầu tiên anh ấy bị nhấn nút tạm dừng trong sự nghiệp của mình trong sáu hay bảy năm gần đây, kể từ khi ra mắt.

Hai tháng tiếp theo anh ở nhà, hy vọng có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc. Sau khi nhận được thông báo gia nhập đoàn phim, anh bay đến Trường Xuân vào ngày hôm sau, sau đó di chuyển đến thành phố Cát Lâm, nhập đoàn phim “Moses trên đồng bằng.”

“Tôi đã bị cách ly trong 14 ngày.” Vào thời điểm đó, tỉnh Cát Lâm là một trong những tỉnh đầu tiên trong cả nước không có ca lây nhiễm Covid-19 nào, điều kiện để cho phép tiếp tục làm việc là xét nghiệm Covid-19 và cách ly trong 14 ngày. Đoàn phim đang ở trong một bầu không khí hỗn loạn, bởi vì một khi có bất kỳ vấn đề gì, đoàn phim chỉ có thể giải tán luôn tại chỗ và hủy bỏ việc quay phim.

Nhưng mọi diễn viên đều rất tích cực. “Bất quá, cảm giác đầu tiên của tôi là, nhanh lên nào. Tôi đã ở nhà cho đến khi chẳng còn việc gì để làm. Cách ly thì cách ly, cứ để tôi đi đầu tiên nào,” Lưu Hạo Nhiên nghĩ.

Bằng cách này, các cảnh quay vào tháng 4 và tháng 5 đều diễn ra trong sự hối hả. Cuối cùng thì đoàn phim cũng đã đóng máy một cách êm xuôi. Không khí ở vùng Đông Bắc có mùi hương mùa xuân, và mùa đông dài khó quên cuối cùng cũng đã trôi qua.

Sau đó, anh bay đến Quý Châu để quay “Tôi và Quê hương tôi” đến tận mùa hè. Vài ngày sau khi đóng máy “Tôi và Quê hương tôi,” anh đã nhập đoàn phim “Một chút là tới nhà,” và sau đó quay phim “1921”. “Năm ngoái tôi đã rất bận rộn, và tôi đã quên mất mình đã làm gì,” anh đùa.

Một năm trôi qua nhanh như chớp mắt. Trước cuộc phỏng vấn này, anh vừa mới tham gia buổi họp báo công chiếu “Thám tử phố Tàu 3,” bộ phim đã bị rút khỏi rạp chiếu vào đúng ngày này một năm về trước. Bây giờ đã tròn một năm trôi qua, cuối cùng bộ phim cũng được phát hành vào dịp Tết Âm lịch năm Tân Sửu.

“Năm nay dường như đã quay trở lại một thời điểm nhất định.” Hạo Nhiên nói, “Điều duy nhất không thay đổi so với năm ngoái là “Thám tử phố Tàu 3.” Khi “Thám tử phố Tàu 3″ đến, cảm giác như một thời kỳ đen tối đã trôi qua, có thể chúng ta sắp mở ra một tương lai tươi sáng.”


HẠ

🍃

Ký ức tươi sáng nhất của anh về mùa hè nóng nực năm ngoái là việc tận hưởng niềm vui khi chơi các trò mạo hiểm.

Mùa xuân đã qua và mùa hè đã đến, vào cuối mùa hè năm 2020, Lưu Hạo Nhiên xuất hiện trước công chúng với phong thái kín đáo trong trang phục áo phông đen và mũ đen khi anh cùng bạn bè đến công viên giải trí Disneyland Thượng Hải.

“Chúng tôi đã có thể cùng nhau đi chơi lần này vì một vài người chúng tôi đang quay phim “1921,” và không có lịch quay vào ngày chúng tôi đến chơi Disneyland.”

Lưu Hạo Nhiên thích nhất là trò chơi Tron Lightcycle Power Run, đó là trò tàu lượn siêu tốc giống như cưỡi mô tô xuyên qua ánh sáng màu xanh và bóng tối.

Nhóm bạn có mục tiêu rõ ràng, khi vào công viên họ hỏi trực tiếp nhân viên xem những trò nào là thú vị nhất, họ không đi mua sắm, ngắm cảnh, ăn uống hay chụp ảnh, chỉ chơi lần lượt từng trò và sau đó trở lại đoàn phim.

Lưu Hạo Nhiên thích nhất là trò chơi Tron Lightcycle Power Run, đó là trò tàu lượn siêu tốc giống như cưỡi mô tô xuyên qua ánh sáng màu xanh và bóng tối. Anh ấy đã chơi trò đó tận ba lần mà vẫn thấy chưa đã. “Tôi mong đến ngày khu vui chơi Universal Studios Bắc Kinh khai trương. Tôi cũng muốn chơi trò này ở đó.”

Anh ấy thích tất cả các trò chơi phiêu lưu mạo hiểm.

Lần đầu tiên anh ấy chơi nhảy dù là ở Hải Nam vào năm ngoái. Hầu hết mọi người đều nói rằng nhảy dù là một trò mạo hiểm, nhưng anh ấy chẳng hề sợ hãi, còn rất bình tĩnh tỏ vẻ tiếc nuối bảo rằng, “Trò này không thú vị như tôi tưởng.”

Nhảy xuống từ độ cao 3,000 mét, rơi tự do trong khoảng 20 giây, sau đó dù bung ra. Anh cảm thấy 20 giây là quá ngắn, và khi dù đã mở thì chỉ còn giống như chơi dù lượn, thật vô nghĩa. Anh chỉ thích thú trong 3 đến 5 giây rơi tự do, cảm giác không trọng lực rất rõ rệt, nhưng anh đã nhanh chóng thích nghi với áp suất gió, bắt đầu tận hưởng cảm giác “bay” trong gió, rồi sau đó chiếc dù bật chốt và bung ra.

Anh không hề cảm thấy có chút căng thẳng nào, “Tôi không cảm thấy lo lắng trong lần đầu tôi nhảy bungee.” Anh ấy không sợ độ cao, thích thú chơi trò flyboard (T/N: thiết bị bay cá nhân sử dụng lực đẩy của nước), sau khi học theo người hướng dẫn trong vòng mười phút là có thể tự mình chơi. Với các môn thể thao mạo hiểm, tâm lý của Hạo Nhiên thoải mái một cách đáng kinh ngạc. “Có lẽ trong mười năm tới, tôi sẽ rất thoải mái. So với các bạn cùng trang lứa, tôi đã mất đi rất nhiều cơ hội chơi đùa. Vì vậy, khi có cơ hội chơi đùa, tôi vẫn thích chơi và chơi sao cho thật vui.”

Lưu Hạo Nhiên chơi flyboard

Tiếp theo, điều anh ấy muốn làm nhất là nhuộm tóc. Dù còn trẻ nhưng đến nay anh mới chỉ nhuộm tóc một lần và nhuộm màu nâu sẫm vì công việc yêu cầu, do màu tóc nguyên bản của anh quá sẫm màu và không rõ các lớp tóc khi lên hình. “Tôi thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa. Nếu có thời gian và khả năng cho phép, tôi sẽ bù đắp lại.”

20160506 Lưu Hạo Nhiên weibo update: “1 hay 2?” Lần nhuộm tóc bạn Nhiên nhắc đến là lần này.

Có thể trong bộ phim tiếp theo, nhân vật của anh ấy sẽ nhuộm tóc vàng, nhưng anh nghĩ là lần này không tính. Nếu có thể hoàn toàn buông bỏ, anh sẽ thích nhuộm tóc màu bạc nhất.


THU

🍂

Rảnh rỗi và thoải mái, anh ấy đã ghi hình một chương trình tạp kỹ vào cuối mùa thu, đi du lịch hết sức nghịch ngợm cùng với bạn bè của mình như thể để bù lại một chuyến đi tốt nghiệp bị bỏ lỡ.

Vào cuối mùa thu sau khi quay xong “1921,” Lưu Hạo Nhiên cuối cùng cũng có một kỳ nghỉ ngắn ngày. Trên thực tế, cái gọi là nghỉ ngơi đó chỉ có nghĩa là không nhập đoàn quay phim, còn trong thời gian đó anh ấy vẫn quay chụp bìa tạp chí, quay quảng cáo, ghi hình cho chương trình tạp kỹ “Vừa hay ta còn trẻ.”

Chương trình này ban đầu có tên gọi là “Trưởng thành,” là một chương trình du lịch không có kịch bản và do các khách mời ngẫu hứng tương tác với nhau. Trong chương trình, Lưu Hạo Nhiên cùng những người bạn là Đổng Tử Kiện và Vương Tuấn Khải đã làm rất nhiều điều ngẫu hứng và điên rồ trong vai trò khách mời cố định của chương trình. Họ bị cư dân mạng trêu đùa là nhóm gồm các chàng trai đã trưởng thành nhưng vẫn như những cậu thiếu niên mới lớn. Từ Cam Tư, Tứ Xuyên đến Đại Lý, Vân Nam rồi đến đảo Hải Nam, trong suốt hành trình họ sống trong lều hoặc nhà trọ dành cho thanh niên, và thậm chí dựng lều trên bãi biển. Mặc dù chuyến đi vất vả nhưng thật thú vị.

Vài năm trước, Hạo Nhiên đã đi du lịch một mình đến Nhĩ Hải, nhưng bị mất ví và thẻ căn cước vào ngày hôm trước chuyến đi khởi hành. Anh không thay đổi bản tính nôn nóng của mình, dùng hộ chiếu để lên máy bay, nghĩ rằng mình có thể chi trả trong suốt chuyến đi ở Nhĩ Hải bằng cách thanh toán trực tuyến. Rất thông minh, nhưng không ngờ rằng gia đình anh ấy rất chu đáo, đã báo mất thẻ ngân hàng cho anh ấy. Rốt cuộc là anh chẳng có đồng nào trong túi, phải dựa vào chuyển khoản qua WeChat để tồn tại trong suốt chuyến đi.

20160227 Lưu Hạo Nhiên weibo update – Chuyến đi Nhị Hải

Giờ đây những ký ức này là những kỉ niệm hạnh phúc, cũng ý nghĩa như một chuyến đi tốt nghiệp.


ĐÔNG

⛄️

Những ngọn núi tuyết dày bao phủ trắng xóa, im lìm tĩnh lặng, không một bóng người. Đó là một phần trong cuộc sống lý tưởng của anh ấy.

Nói về cuộc sống lý tưởng, thực ra Hạo Nhiên rất hiểu sự “hay thay đổi” của anh.

“Tôi vẫn không biết điều kiện sống đặc biệt lý tưởng đối với mình là gì. Với tính cách của tôi, tôi không thể ở yên một chỗ trong suốt thời gian dài được. Ví dụ, bây giờ tôi thích đi biển, nhưng nếu tôi ở bãi biển trong hai tháng liền, tôi chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được. Có lẽ vì tôi còn trẻ, nên tôi chưa tìm hiểu kỹ lưỡng về kiểu sống mà tôi thích.”

Trước đây anh rất thích biển, nhưng hiện tại anh phát hiện đó chỉ là một loại tâm lý bù đắp cho việc sinh ra và lớn lên trong đất liền, dù sao biển anh thấy lâu nay cũng chỉ là “Hậu Hải” ở Bắc Kinh.

Bây giờ anh ấy thích núi hơn.

Anh sinh ra ở Bình Đỉnh Sơn và đã sống ba năm tuổi trẻ thời cấp 2 dưới chân núi Hương. Buổi sáng anh đi học, chạy bộ lên núi mỗi sáng và luyện tập đài từ trên núi. Anh đã đến đây trong suốt ba năm.

Điều đáng nhớ nhất là một ngày tuyết rơi dày vào năm 2019, khi anh đến núi Võ Đang để cầu nguyện. Trước khi khởi hành, anh không hi vọng là sẽ lên được đỉnh núi phủ đầy tuyết, anh biết núi sẽ đóng cửa vào lúc 11 giờ sáng khi anh tới được chân núi. Ngẩng lên nhìn ngọn núi tuyết trắng mênh mông, anh cảm thấy ngọn núi như có thần lực, và anh muốn trèo lên đến đỉnh. Cuối cùng, cả nhóm ra sau núi và tìm một người dân làng để đưa họ lên núi.

20190209 Lưu Hạo Nhiên weibo update

Ngẩng đầu, khắp nơi đều là sương muối, dưới chân có tuyết trắng xóa, rất yên tĩnh, không có một bóng người. Đường núi không hiểm trở nhưng trơn trượt, anh tìm một cành cây làm gậy chống. Hai tiếng đồng hồ đầu tiên thì vui vẻ hào hứng, nhưng sau hai tiếng đồng hồ anh vẫn chưa leo được lưng chừng núi, trong lòng anh bắt đầu hối hận. Sau đó, anh mới thấy tình thế khó xử, và chỉ đơn giản là nghiến răng và tiếp tục leo lên.

Ngẩng đầu, khắp nơi đều là sương muối, dưới chân có tuyết trắng xóa, rất yên tĩnh, không có một bóng người. Đường núi không hiểm trở nhưng trơn trượt, anh tìm một cành cây làm gậy chống.

Leo lên đỉnh núi, lông viền trên mũ áo khoác của anh đã bị một tầng băng bao phủ, thậm chí lông mi của anh cũng trắng xóa. Vị đạo sĩ đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy họ, “Tại sao các người lại lên đây?” Lớp tuyết trên đỉnh núi dường như dày hơn và xung quanh cũng yên tĩnh hơn. Phóng tầm mắt nhìn ra thế giới rộng lớn màu trắng phía dưới, anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Phóng tầm mắt nhìn ra thế giới rộng lớn màu trắng phía dưới, anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Trời sắp tối, vì vậy anh đơn giản là nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó rồi nhanh chóng xuống núi. Cả cuộc hành trình mất 10 tiếng đồng hồ, khi đến chân núi anh cảm thấy chân mình không còn là của mình nữa.

Trong mùa đông vừa qua, ngoại trừ công việc, anh không đi du lịch. Rốt cuộc là vẫn đang trong thời kì dịch bệnh, và anh ấy không muốn tình cờ phải trì hoãn công việc của mình ở những khu vực có nguy cơ trung bình và cao. Mặc dù anh ấy thích chấp nhận rủi ro, nhưng trong lòng anh có một ranh giới phân định rõ ràng việc nào nên làm.


Năm 2021 là năm tuổi của Lưu Hạo Nhiên, năm nay anh ấy 24 tuổi, sự ổn định và phiêu lưu đan xen trong anh.

Anh đã thôi nôn nóng muốn trưởng thành, nhưng ý tưởng lấy lại tuổi trẻ của anh còn mạnh mẽ hơn. “Khi tôi chưa làm hết những việc phải làm khi còn trẻ, tôi có thể sẽ mãi trẻ trung. Tại sao tôi chưa làm những việc này? Tôi muốn bù đắp từng thứ một. Điều quan trọng nhất của tuổi trẻ chẳng phải là ý chí hay sao? Ở cấp độ này, tôi giống một thiếu niên hơn là một người trưởng thành.”

Dịch bệnh cũng đã thay đổi anh một cách sâu sắc. Nói về thái độ hiện tại đối với cuộc sống, anh đùa, “Không quan trọng, chỉ cần sải bước cùng với thời gian.” Trong môi trường đầy sóng gió này, anh chợt phát hiện ra rằng những gì trước đây anh cho là quan trọng, giờ đây dường như tất cả đều thành tầm thường. “Tôi từng coi trọng kết quả hơn, nhưng bây giờ tôi thích thú với quá trình đi đến kết quả hơn, bởi vì bạn không thể quyết định bất cứ điều gì.”

Nhưng dù là trường hợp nào thì, mùa đông đã qua và mùa xuân đã ở đây, thế giới đang trở nên mới hơn từng ngày, và anh ấy cũng vậy.


Video hậu trường Lưu Hạo Nhiên quay chụp cho Kinfolk

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: