
Tháng 1/2018, Louis Vuitton mời Lưu Hạo Nhiên, nghệ sĩ duy nhất của Trung Quốc Đại Lục, tham dự buổi trình diễn thời trang của LV trong khuôn khổ tuần lễ thời trang Paris. Đây là lần đầu Lưu Hạo Nhiên đến Paris, nên GQ Fashion đã mời Lưu Hạo Nhiên chia sẻ những suy nghĩ của mình về trải nghiệm này dưới dạng nhật ký ảnh. Những bức ảnh chụp phong cảnh và con người Paris trong bài đều do Lưu Hạo Nhiên chụp.
Bản dịch tiếng Anh (gồm phần đầu và phần cuối do phóng viên GQ viết, phần chính là lời kể của Nhiên) xem ở đây: https://liuhaoranarchives.blogspot.com/2018/06/gq-fashion-liu-hao-ran-on-his-january.html?m=1
Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí
Lần đầu tiên chúng tôi gặp Lưu Hạo Nhiên, anh ấy vừa ra khỏi phòng tắm trong phòng khách sạn và chào chúng tôi một cách thoải mái, “Ồ xin chào, các anh tới rồi à. Xin cứ tuỳ ý chọn chỗ ngồi.” Vì vậy chúng tôi cứ tuỳ tiện ngồi khoanh chân trên giường và trò chuyện về trải nghiệm ở Paris của anh ấy. Trên tủ đầu giường của anh để đầy thuốc cảm và các gói bổ sung Vitamin C dạng bột.

Việc những người nổi tiếng được các thương hiệu mời tham dự Tuần lễ thời trang ngày càng trở nên phổ biến ở cấp độ quốc tế. Lần này, Louis Vuitton đã mời Lưu Hạo Nhiên tham dự buổi trình diễn thời trang của họ sau khi xem xét một số yếu tố khác nhau. Nhưng lý do chính là vì họ tin rằng Lưu Hạo Nhiên khác với những nam nghệ sĩ nổi tiếng khác trong ngành chỉ có ngoại hình và không có gì khác. “Anh ấy là một diễn viên nghiêm túc với những tác phẩm tiêu biểu và những suy nghĩ sâu sắc.”
Hôm nay, chúng tôi muốn Lưu Hạo Nhiên đóng vai biên tập viên trong một ngày. Sử dụng những bức ảnh do chính anh ấy chụp, anh chia sẻ suy nghĩ của mình về mọi thứ mình nhìn thấy ở Paris. Thông qua video này, bạn có thể đi du lịch với anh ấy đến Montmartre, nơi các nghệ sĩ Paris tụ hội, và đi dạo cùng anh ấy trên một trong những con đường nổi tiếng nhất của Paris (Rue des Martyrs – Phố Những người tử vì đạo).
NHẬT KÝ PARIS

Đây là lần đầu tiên tôi tới Paris, và thật may mắn làm sao (T/N: bạn Nhiên nói kiểu giễu nhại), tôi đã bị sốt 38 độ ngay sau khi tôi bước chân xuống máy bay.
Ấn tượng của tôi về Paris luôn là một thành phố có nhiều mưa và độ ẩm cao. Những ngày nắng rất hiếm, và luôn có một màn mây mỏng bao phủ. Sau khi đến Paris theo lời mời của Louis Vuitton để tham dự buổi trình diễn của họ tại Tuần lễ thời trang Paris, tôi phát hiện ra ấn tượng của mình là chính xác vì ngày nào trời cũng mưa. Điều kỳ lạ là, người Paris dường như không mấy khi sử dụng đến ô, điều này thường làm tôi đưa ra dự đoán sai về thời tiết. Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nghĩ trời chỉ có mây và chỉ khi tôi xuống cầu thang và ngay lập tức bị ướt nhẹp thì tôi mới nhận ra trời đang mưa.

Tôi thích kiểu thời tiết này. Một thành phố lãng mạn với bầu không khí bí ẩn sẽ không phải lúc nào cũng quang đãng và nắng rực rỡ.
Trước khi đến Paris, tôi không mong đợi rằng sẽ có thời gian để khám phá thành phố. Chỉ cần nhìn thấy tháp Eiffel thì chắc là tôi đã đủ hài lòng. Nhưng trước khi bắt đầu làm việc, tôi đã có chút thời gian rảnh và vội vã đến Lâu đài Versailles, nơi khá xa trung tâm thành phố. Ban đầu tôi dự định đến thăm bảo tàng Louvre, nhưng tình cờ đúng vào thứ ba nên nơi đó đã đóng cửa.

Bởi vì tôi mới ghé thăm Met (Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan) ở New York, tôi đã không thấy mình bị choáng ngợp bởi Lâu đài Versailles vì tôi thấy chúng hơi giống nhau. Cũng có thể là do tôi bị ốm và đã kết thúc chuyến tham quan lâu đài trong tình trạng choáng váng, đờ đẫn. Tôi ngắm nhìn các tác phẩm điêu khắc và tác phẩm nghệ thuật, nhưng lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác vì tình trạng thể chất của tôi.

Trên đường trở về khách sạn, khi tôi đang ngủ gà ngủ gật, tôi bất chợt nhìn thấy cầu vồng.
Sau khi ở Paris được vài ngày, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bầu trời xanh.

Tuần lễ thời trang thậm chí còn bận rộn hơn tôi tưởng tượng vì có rất nhiều buổi thử trang phục, buổi chụp hình, và quay phim cho các video ngắn, cũng như chính bản thân buổi trình diễn – mọi thứ đã được nhồi nhét trong một khoảng thời gian ba ngày. Sau cảnh quay cuối cùng, tôi lên kế hoạch bay về Trung Quốc và quay lại trường quay “Cửu Châu Phiêu Miểu Lục” để tiếp tục quay phim. Nhưng so với mười giờ quay phim (hàng ngày) mà tôi đã thực hiện ở Trung Quốc, chuyến đi này có cảm giác như một kỳ nghỉ vậy.

Đường phố Paris rất đẹp. Mặc dù Bắc Kinh vẫn duy trì một số khu phố mang tính lịch sử lâu đời hơn, phần lớn thành phố bị các tòa nhà chọc trời mới hơn chiếm cứ. Paris dường như không có nhiều kiến trúc thực sự mới, thực sự cao. Hầu hết các kiến trúc được bảo tồn từ thế kỷ 18 và 19, và các tòa nhà thường có ít hơn sáu tầng.
Nếu trong tương lai, tôi có thời gian đi dạo trên đường phố Paris và dành mỗi ngày cho việc ăn uống, đi dạo và chụp ảnh, có lẽ tôi sẽ yêu thành phố này. Ngay bây giờ, tôi vẫn chưa quen lắm với ẩm thực ở đây.

Trong một chuyến đi trước đó tới Nice và Cannes, tôi đã thấy phát bực sau khi ăn xong một bữa. Nếu tôi nhớ chính xác, bữa ăn đó kéo dài từ trưa đến bốn giờ chiều. Thời gian giữa các món ăn là đủ để tôi đọc xong một cuốn tiểu thuyết. Suy nghĩ của tôi lúc đó là người phục vụ phải đợi cho đến khi mọi người ăn xong một món, và một khi anh ta dọn sạch những chiếc đĩa, đó là lúc món ăn tiếp theo sẽ được chuẩn bị. Tất nhiên, cũng có khả năng họ bị hết đĩa.
Bởi vì tôi không có gì để ăn (trong khi chờ đợi), tôi cứ tiếp tục ăn bánh mì với dầu ô liu. Và bởi vì tôi cứ phồng mang trợn má nhét đầy bánh mì, cuối cùng tôi đã thực sự no, và không ăn được mấy ở các món trong bữa ăn. Vì vậy, trong chuyến đi tới Paris này, tôi đã tránh ẩm thực Pháp, và thực sự đã ăn ba bữa món ăn Vân Nam (Trung Quốc), có vị giống như món ăn Tứ Xuyên, có lẽ là do độ ẩm. Tôi cũng ăn một bữa món Nhật, thực ra là nhà hàng của người Trung Quốc, và một bữa món Ý.

Những người đi trên đường phố Paris rất thời trang, và họ ăn mặc rất tự do phóng khoáng. Trang phục lông thú rất phổ biến, và ngay cả những người già cũng sẽ đi giày cao gót khi họ dắt chó đi dạo. Những cảnh này thường thấy trong các bộ phim. Trên các đường phố ở Bắc Kinh, thật hiếm khi thấy mọi người thực sự ăn mặc chải chuốt hay nổi bật về mặt thời trang – ví dụ, mặc quần áo màu đỏ tươi hoặc màu xanh lá chói lọi, hoặc nhuộm tóc theo đủ màu khác nhau. Và đó là những gì tôi ngưỡng mộ về Paris – mọi người sẽ không liếc nhìn người khác lần nữa chỉ vì họ mặc trang phục một cách khác biệt. Nếu là ở Bắc Kinh, chắc hẳn mọi người sẽ chụp ảnh luôn rồi.

Ở các thành phố như New York và Paris, nơi mọi người dễ chấp nhận hơn, bạn có thể là bạn, và tôi có thể là tôi. Chúng ta không cố gắng gây ảnh hưởng lẫn nhau.
Tôi cũng thực sự thích rằng đường phố Paris có rất nhiều chú chó Shiba Inu. Có một ngày khi tôi đến thăm cửa hàng Louis Vuitton, và từ xa, tôi có thể thấy ai đó bước vào cửa hàng trong khi đang ôm theo một chú Shiba. Nếu bạn thấy điều này ở Trung Quốc, bạn có thể tự hỏi tại sao ai lại mang chó vào cửa hàng nhỉ. Chẳng phải họ nên để chó lại trong xe hay buộc bên ngoài? Nhưng ở đây, không ai buồn chớp mắt lấy một cái, và bạn sẽ cảm thấy rằng điều đó rất tự nhiên và dễ chịu – giống như đây là cách cuộc sống nên diễn ra.



Nhưng nếu bạn khuyên tôi chuyển đến đây sinh sống, đó có lẽ sẽ không phải là một ý tưởng hay. Thứ nhất, khi nói đến tiếng Pháp lãng mạn, tôi vẫn rất non. Trước tiên tôi cần đảm bảo rằng tôi trở nên thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp để sống ở đây một cách thoải mái. Nhưng quan trọng hơn, tôi bị coi là chưa đủ tuổi trưởng thành ở hầu hết các quốc gia. Khi tôi đi ăn nhà hàng với người khác, tôi luôn bị kiểm tra giấy tờ và không thể uống rượu. Tôi nhớ khi tôi bị ốm ở New York, tôi phải đi khám bác sĩ nhi khoa vì bạn chỉ được coi là người lớn ở tuổi 21.
Đi mua sắm ở Paris chẳng dễ dàng như tôi nghĩ. Khi bạn nói đến Paris, mọi người sẽ bảo bạn hãy ghé thăm Galeries Lafayette, rằng bạn có thể mua bất cứ thứ gì và mọi thứ ở đó. Nhưng trời ơi, sau khi tôi tới đó, tôi cảm thấy như nó giống như Joy City vậy! (T/N: Như một thành phố nhỏ vậy)
Cuối cùng tôi chỉ mua một chiếc chăn len, để sử dụng cho những giấc ngủ ngắn trên trường quay giữa lúc quay phim. Quan trọng nhất, nó rẻ bằng một nửa giá của những chiếc chăn bán ở Trung Quốc.

Những người trong ngành thời trang thật khác biệt – tất cả họ đều ăn mặc đẹp, và rõ ràng là họ thực sự yêu thời trang. Khi tôi có mặt tại buổi trình diễn Louis Vuitton ngày hôm qua, bên trong trời rất nóng, nhưng mọi người mặc những lớp quần áo dày. Họ mặc áo khoác lông, với những chiếc khăn dày nặng, nhưng lúc nào nhìn vẫn rất thoải mái và liên tục nói: “Hãy nhìn tôi, nhìn tôi này.” Vào cuối chương trình, khi tất cả mọi người đứng lên vỗ tay hoan hô, tôi nhận ra rằng tất cả mọi người ở đó thực sự yêu thích và đánh giá cao vẻ đẹp của thời trang.
Khi tôi trưởng thành, tôi ngày càng có nhiều tương tác với thế giới thời trang do công việc, và cũng bắt đầu yêu thích thời trang. Tôi đã nhận ra rằng thời trang là thứ mà các diễn viên phải làm quen, và tôi cũng thấy được về mặt cốt lõi, thời trang và diễn xuất khá là giống nhau. Đó chỉ là các hình thức thể hiện nghệ thuật khác nhau mà thôi. Giống như cách mỗi bộ sưu tập thời trang được lấy cảm hứng từ xuất thân của nhà thiết kế và những trải nghiệm của họ, mỗi vai diễn mà một diễn viên đảm nhận cũng sẽ có những gợi ý về trải nghiệm cuộc sống cá nhân của họ và bóng dáng của chính bản chất thực sự của họ. Từ diễn xuất của một diễn viên, bạn có thể biết được anh ấy là ai, giống như cách bạn có thể hiểu được suy nghĩ bên trong của một nhà thiết kế, và chữ ký nghệ thuật của anh ấy/cô ấy thông qua bộ sưu tập mới của mình.

Bộ sưu tập Louis Vuitton mùa này là bộ sưu tập cuối cùng của giám đốc nghệ thuật Kim Jones (với LV), vì vậy có rất nhiều tâm huyết được đặt vào bộ sưu tập này. Toàn bộ sàn có hoa văn đặc trưng của bộ sưu tập, và khi chúng tôi bước vào, các nhân viên đã phủ vải lên sàn để tránh bị bẩn. Khi chương trình bắt đầu, họ cần mẫn cuộn vải lại.

Thiết kế và những chi tiết phức tạp của bộ sưu tập Louis Vuitton mới để lại ấn tượng lâu dài với tôi, bởi vì nó được lấy cảm hứng từ những hình ảnh nhìn từ trên không của Kenya. Trước khi chương trình diễn ra, mọi người đã nhận được một album với hình ảnh theo các chủ đề khác nhau. Một số nhận được hình ảnh trên không về các vùng núi và những người khác là của những con sông, của những khu rừng. Cái tôi nhận được là của vùng sông, nhưng tôi muốn thu thập mỗi loại một bản. Khi chương trình kết thúc, và mọi người đã rời đi, có những nhân viên dọn dẹp các album bị bỏ lại. Tôi vội vàng nói: “Đợi, đợi đã” và chọn một vài cái để hoàn thành bộ sưu tập của mình, mà tôi đã chia sẻ trên Instagram. Nhìn lại, tôi không thể không cười trước hành động của mình.

Bộ phim ngắn mà tôi quay cho GQ đã cho tôi một cơ hội cuối cùng để tham quan Paris. Địa điểm quay phim là ở Montmartre, và nếu bạn tiếp tục đi lên đồi, đi dọc theo đường Rue des Martyrs, bạn sẽ đến Sacré-Cœur (Vương cung thánh đường của Nhà thờ Thánh tâm Paris) nằm trên đỉnh đồi. Khi bạn bắt đầu đi xuống và rẽ, bạn sẽ đến Moulin Rouge (quán rượu). Họ (GQ) nói rằng có rất ít khách du lịch ở đây, đó là một phần của Paris thực sự thuộc về người dân địa phương. Rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đã ở đây trước đây, như nghệ sĩ Tây Ban Nha Salvador Dali, nghệ sĩ người Ý Amedeo Modigliani, Claude Monet, Pablo Picasso, Vincent van Gogh, v.v. Bạn có biết tại sao tôi tin GQ (về việc thiếu vắng khách du lịch) không? Bởi vì không có nhà hàng Trung Quốc nào ở đây… Tôi đã sử dụng điện thoại của mình để tìm kiếm và nơi gần nhất là khoảng hai mươi phút đi xe.

Vào lúc chín giờ sáng, khi hầu hết các cửa hàng chưa mở cửa, các cửa hàng trái cây, hải sản, phô mai, bánh mì và gà rán đã rất bận rộn. Ồ, những người bán hoa cũng vậy. Đối với người Paris, nếu họ không có hoa tươi, sẽ giống như phải sống cuộc sống mà không có niềm vui của việc uống rượu và nhảy múa.

Trên đường đi, tôi thấy rất nhiều người và sự việc thú vị: một giáo viên băng qua đường với các bé mẫu giáo theo sau; một bà mẹ nắm tay con, và người chồng đứng bên kia nắm dây dắt theo chú chó; một người đàn ông vô gia cư đột nhiên la hét ở lối vào của một ngân hàng; những chiếc xe tải đến từ sáng sớm để giao hàng; những nam nữ doanh nhân ăn mặc thời thượng tay cầm ly cà phê không có nắp đậy; và những người tụ tập ở các quán cà phê từ sáng sớm, tắm mình trong hơi ấm được cung cấp bởi máy sưởi ở trên đầu trong khi hút thuốc lá và ngắm nhìn những người đi ngang qua. Những chiếc cốc mà họ đang cầm có thể chứa rượu vang. Họ (GQ) đã đưa tôi đến đây vì họ muốn tôi ghi lại những gì tôi nhìn thấy qua ống kính máy ảnh của mình. Và tôi nghĩ trong tương lai, tôi có thể chụp nhiều bức ảnh như thế này.
Điều may mắn nhất là trời không mưa.
Trang phục: Louis Vuitton
Tuần lễ thời trang Paris đã kết thúc. Gần đây, rất nhiều người nhìn thấy tôi sẽ hỏi: “Hạo Nhiên, cậu có đi chơi đâu trong dịp Tết Nguyên Đán không?” Tôi chỉ có thể trả lời, “Có lẽ là vẫn ở phim trường thôi.” Cũng chẳng phải là năm đầu tiên tôi ăn mừng năm mới trên trường quay.
Kế hoạch của tôi cho năm 2018 là biến mất. Khi “Cửu Châu Phiêu Miểu Lục” kết thúc việc quay phim, tôi sẽ không làm gì cả. Tôi muốn nghỉ ngơi. Tôi đã quay liên tiếp các bộ phim “Kiến Quân Đại Nghiệp,” “Yêu Miêu Truyện,” “Lang Gia Bảng 2,” “Thám Tử Phố Tàu 2,” và “Cửu Châu Phiêu Miểu Lục,” hết phim này đến phim kia. Đã đến lúc nghỉ ngơi.

Tôi muốn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, và không nói cho ai biết tôi sẽ đi đâu, để không ai có thể liên lạc với tôi. Có lẽ tôi sẽ đi du lịch và chỉ trở về khi tôi cảm thấy muốn quay lại.
Rốt cuộc, là một người sống trên phim trường, tôi đã có một lối sống du mục nay đây mai đó.
(Quay lại với GQ)

Theo lời mời của Louis Vuitton, đây là lần đầu tiên Lưu Hạo Nhiên đến Paris. Mặc dù thời tiết khá là đặc trưng cho mùa đông của Paris – mưa và nhiều mây, nhưng điều đó không ngăn được sự tò mò và mong muốn khám phá thành phố của anh. Cùng ngày với show diễn của Louis Vuitton, Lưu Hạo Nhiên đã cầm máy ảnh của mình lên và dẫn đội ngũ GQ lưu giữ lại những khía cạnh thú vị của Paris vào mùa đông. Gần đây anh ấy đã tổ chức triển lãm ảnh của riêng mình ở Bắc Kinh và có mức độ quan tâm cao đến Paris. Mặc dù anh ấy vừa bị sốt vài ngày trước, anh đã cố gắng hoạt bát hết sức có thể và trò chuyện với đội ngũ GQ suốt cả chặng đường. Anh ấy muốn trải nghiệm cảm giác hồi hộp khi khám phá một thành phố xa lạ và gặp gỡ những con người và sự kiện thú vị, và cuối cùng đã ghi lại những kỷ niệm đẹp của Paris qua ống kính máy ảnh của mình.