KHI GIÓ NỔI LÊN TỪ THUỞ NIÊN THIẾU – PHỎNG VẤN LƯU HẠO NHIÊN TRÊN “火星试验室” THÁNG 2/2018 (PHẦN HAI)

Xem phần một ở đây: https://haonhienchikhi.com/2021/07/30/khi-gio-noi-len-tu-thuo-nien-thieu-phong-van-luu-hao-nhien-tren-火星试验室-thang-2-2018-phan-mot/

Link bài viết gốc: https://mp.weixin.qq.com/s/paUDe9e3aePT3GdAsc00_A

Dịch sang tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


BUỘC PHẢI TRƯỞNG THÀNH

Tại thời điểm bị thổi bay khỏi mặt đất, có phải cậu đã không được trải nghiệm ảo giác và niềm vui khi bay?

Lưu Hạo Nhiên nhanh chóng trả lời: “Không ai muốn mình vụt sáng rồi biến mất như pháo hoa. Không ai muốn như vậy.”

Trong những giây phút bay bổng, đối mặt với số phận không thể kiểm soát được, cậu ấy càng thêm nghi ngờ bản thân.

Cậu ấy đã từng không biết phải diễn xuất như thế nào. Lần rõ rệt nhất là khi nhập đoàn phim “Lang Gia Bảng: Phong khởi Trường Lâm.” Cậu ấy đóng vai Tiêu Bình Tinh, đó là lần đầu tiên cậu ấy đóng phim cổ trang. Bộ phim truyền hình “Lang Gia Bảng” phần một trước đó có danh tiếng và rating đều xuất sắc, đã giành được tất cả các giải thưởng phim truyền hình lớn và nhiều diễn viên chính trở nên nổi tiếng.

Trong phần hai, mọi người đều áp lực do có phần một đầy kịch tính và lấp lánh ánh hào quang ở đó. Cậu ấy không thể tìm được trạng thái tốt để quay phim. Cậu ấy đứng sang một bên và xem diễn xuất của những người khác. Khi người khác diễn giải nhân vật tốt, cậu ấy lo lắng rằng mình sẽ kéo chân mọi người. Càng xem, cậu ấy càng thấy khó chịu tới mức muốn kéo bộ tóc giả đang đội ra khỏi đầu.

Chàng trai trẻ không có chỗ nào nói ra suy nghĩ của mình, mà nói ra cũng vô ích, chẳng ai diễn thay cậu ấy được. Trong một thời gian, Lưu Hạo Nhiên luôn ở trong tình trạng “không mong lập công, chỉ mong không mắc lỗi,” không có bất kỳ mong muốn sáng tạo nào.

Tiêu Bình Tinh – Thiếu niên rạng rỡ nhất thành Kim Lăng, Trường Lâm vương phủ Nhị công tử, Hoài Hoá tướng quân.

Đồng Lệ Á nhận thấy áp lực này của cậu ấy. Vào đêm đầu tiên sau khi vào đoàn phim, Đồng Lệ Á rủ cậu ấy đi ăn, nhưng cậu không đi. Cậu ấy nói với Đồng Lệ Á rằng cậu phải học võ – có rất nhiều cảnh võ thuật trong phim. Cậu cũng rất căng thẳng về cảnh khóc, và hỏi chị ấy phải làm gì nếu mình không thể khóc, “Ngày nào tôi cũng cảm thấy chán nản.” Đồng Lệ Á nói với cậu ấy rằng trong cảnh khóc, chúng ta phải nhập tâm và cảm nhận được nhân vật và tâm trạng của nhân vật, có lúc đau buồn cũng không cần phải rơi nước mắt.

Theo đánh giá của Đồng Lệ Á, Lưu Hạo Nhiên đã làm rất tốt, và nhiều cảnh cần quay lại cũng được hoàn thành tốt, nhưng do thiếu kinh nghiệm và thiếu tự tin nên cậu ấy đã nghi ngờ bản thân mình.

Tôn Thuần, người đóng vai Trường Lâm vương, cha của nhân vật Tiêu Bình Tinh trong phim, cũng nhận thấy trạng thái thiếu tự tin đó. Trước đó Tôn Thuần không biết Lưu Hạo Nhiên, và khi hai người họ làm việc cùng nhau, chàng trai trẻ xuất hiện trước mặt ông trong trang phục cổ trang, “Tôi nghĩ cậu ấy rất phiêu dật, cậu ấy trông thật đặc biệt.” Tôn Thuần phân tích với “Phòng thí nghiệm Sao Hỏa” chúng tôi rằng Lưu Hạo Nhiên đẹp trai, cao ráo, trẻ trung. Cậu ấy có đôi mắt nhỏ, nhưng mắt một mí rất đặc trưng. “Cho dù chúng ta đã quen với việc nhìn thấy người đẹp trai có lông mày rậm, mắt to và mắt hai mí, chúng ta vẫn thấy rằng kiểu mắt hẹp và dài này có cảm giác khác, nhưng rõ ràng là vẫn đẹp đẽ.”

Khi hỏi về tuổi và biết được rằng cậu ấy mới 19 tuổi. “Ồ, thực sự rất trẻ. Thật là một vai diễn nặng kí ở một độ tuổi trẻ như vậy,” Tôn Thuần thấy vui cho cậu ấy.

Cảnh đầu tiên của Tiêu Bình Tinh trong phim “Lang Gia Bảng 2”. “Ta là Hàn Đàm Tiểu Thần Long!”

Bao bọc trong bộ trang phục của chàng trai 19 tuổi là một trái tim đang hồi hộp, lo lắng. Mặc dù Lưu Hạo Nhiên không chủ động bày tỏ điều đó, nhưng “cha” của cậu ấy đã cảm nhận được điều đó khi cậu bình tĩnh đứng trước mặt Tôn Thuần.

Tôn Thuần nhớ lại cảnh lần đầu tiên ông hợp tác với nam diễn viên Vương Băng. Trong một vở kịch khi còn đi học, ông đã bắt chước y hệt theo Vương Băng trong băng video. Một người như vậy đột nhiên xuất hiện trong cùng một đoàn phim, và Tôn Thuần đã lo lắng đến mức “muốn ngất đi.”

Sau khi Tôn Thuần đã kinh qua nhiều vai diễn, ông bắt đầu cố gắng loại bỏ sự căng thẳng của các diễn viên thuộc thế hệ trẻ. Trước mỗi cảnh quay, ông đều khích lệ Lưu Hạo Nhiên “Nhìn con trai tôi đẹp làm sao,” “Nhìn con trai tôi đẹp trai chưa này” … Lưu Hạo Nhiên khẽ cười khi nghe ông khen ngợi như vậy. “Cậu ấy không phải là một người ăn nói đặc biệt khéo léo, cậu ấy tương đối hướng nội vào thời điểm đó.” Tôn Thuần nói.

Từng nỗ lúc đã giải tỏa những áp lực và sự đấu tranh nội tâm. Thời gian trôi qua, cậu ấy dần dần tiến vào trạng thái tốt để quay phim.

Quá trình tiến bộ về mặt diễn xuất trùng khớp với sự trưởng thành của Tiêu Bình Tinh, nhân vật mà Lưu Hạo Nhiên thủ vai trong bộ phim truyền hình này. Lưu Hạo Nhiên định nghĩa Tiêu Bình Tinh là “người bị buộc phải trưởng thành” trong tự truyện “Gặp Gió.”

Trong bộ phim, chàng trai bị buộc phải trưởng thành Tiêu Bình Tinh đã thay người anh trai đã khuất lên đường chiến đấu bảo vệ gia đình và đất nước, một chiến thắng vĩ đại.

Tiêu Bình Tinh quay về gặp phụ vương sau trận chiến

Trong cảnh quay trở về từ chiến trường, Tôn Thuần ngồi đó, nhìn Lưu Hạo Nhiên rưng rưng nước mắt từ xa bước đến.

“Sự trưởng thành của con người là một gánh nặng được mang, đè nặng trên vai, và qua trải nghiệm thực tế.” Tôn Thuần nói. Lưu Hạo Nhiên đã nắm bắt rất rõ trạng thái thay đổi của Tiêu Bình Tinh. Cậu ấy bước đi từ từ, không hề bốc đồng, trẻ trung nhưng điềm tĩnh, “Tuy từ xa nhưng cảm giác đã có thể truyền vào tim tôi.”

Trong cuộc sống thực, người buộc phải trưởng thành chọn cách che giấu những bất an của mình.

Trong mắt công chúng, cậu ấy là một chàng trai sáng sủa, sạch sẽ, rạng rỡ như ánh nắng mặt trời. Đây là cậu ấy, nhưng không phải là tất cả.

Lưu Hạo Nhiên hiếm khi thể hiện cảm xúc tiêu cực với mọi người.

“Khi ở cạnh những người thân thiết, tôi sẽ thả lỏng và giãi bày những lo lắng, và có thể thể hiện một số trạng thái mà lúc bình thường không dễ biểu hiện ra.”

“Ví dụ trạng thái lo lắng là như thế nào? Điều gì sẽ khiến bạn suy sụp?”

“Có rất nhiều thứ sẽ khiến tôi rất suy sụp.” Lưu Hạo Nhiên cân nhắc nói, “nhưng tôi có thể đang ở trong một môi trường không an toàn vào những lúc thông thường, và tôi không biết phải thể hiện điều đó như thế nào. Nhưng đôi khi, chẳng hạn như đối mặt với các thành viên trong gia đình hoặc bạn bè và đối mặt với những vấn đề đặc biệt, tôi dễ thể hiện sự không vui, không thoải mái và không khỏe của mình hơn.”

“Ví dụ như là?”

“Rất nhiều. Công việc, cuộc sống, trạng thái, ý tưởng.” Cuối cùng cậu ấy cũng thoải mái một chút – “Thực ra, dạo này tôi rất chán nản.” Công việc quá nhiều, phim truyền hình đang quay, phim điện ảnh đang trong thời gian quảng bá, các hoạt động triền miên. Cảm xúc của cậu ấy lên xuống thất thường, có thể hôm nay cậu ấy đặc biệt vui vẻ, còn ngày mai có thể tâm trạng sẽ xuống thấp tận đáy.

Cách đây một thời gian, cậu ấy đã đến Đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam để ghi hình chương trình “Happy Camp,” và cậu ở trong một khách sạn trên ngọn đồi phía sau đài truyền hình. Có một hồ nước nhân tạo gần khách sạn. Khi trở về vào ban đêm, cậu ấy đột nhiên thấy chán nản, quấn mình trong chiếc áo khoác, ngồi một mình bên hồ nước trong một tiếng rưỡi. “Không hiểu vì sao, tôi không biết cảm xúc chán nản ấy đến từ đâu.”

Người phỏng vấn bèn lại dừng chủ đề này lại. Đối với khía cạnh của cậu ấy mà Trần Tư Thành gọi là “con thú nhỏ hoang dã,” cậu ấy chỉ có thể tìm thấy khía cạnh đó trong các tác phẩm của mình.

Trong kì thi chuyên ngành nghệ thuật (nghệ khảo) vào Học viện Hí kịch Trung ương, Lưu Hạo Nhiên ban đầu đã chuẩn bị một tiết mục ngâm thơ. Nhưng Trần Tư Thành đã yêu cầu cậu ấy thay tiết mục đó bằng tiết mục độc thoại điên rồ của đứa con hoang Edmund trong vở kịch “Vua Lear” (T/N: vở kịch nổi tiếng của Shakespeare).

“Cảm giác mà em mang lại cho mọi người là cảm giác rạng rỡ và sạch sẽ, dù là vai diễn hay trạng thái trong đời thực, mà các giáo viên không muốn xem điều đó.” Trần Tư Thành nói với Lưu Hạo Nhiên rằng cậu ấy đã có các tác phẩm điện ảnh và truyền hình trước khi thi, và giáo viên ở Học viện Hí kịch Trung ương không thể coi cậu ấy như một tờ giấy trắng được. Thí sinh có giọng tốt nên để giám khảo thấy được quãng giọng của mình với sự lên bổng xuống trầm, và với nhiều khả năng khác nhau. Các diễn viên cũng như vậy. “Các giáo viên muốn thấy được sự mãnh liệt bị dồn nén qua màn trình diễn của bạn, đọc diễn cảm một bài thơ ư, không đủ. Trong cậu ấy thực sự có một phần là con thú nhỏ hoang dã, thường ẩn đi trước mặt mọi người.”

Trần Tư Thành đã tập cho Lưu Hạo Nhiên khi ở công ty: trước tiên hãy giới thiệu bản thân, trình bày việc lựa chọn tiết mục, cúi đầu, từ từ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào giám khảo với đôi mắt như Trương Tử Phong ở phần cuối phim “Thám tử phố Tàu,” và sau đó bắt đầu biểu diễn.

Khi đến phòng thi, cậu ấy làm theo trình tự và khi ngẩng lên nhìn thì thấy một giám khảo người Nga đang ngồi giữa hàng ghế giáo viên. Cậu thấy mừng rỡ, “A, có người nước ngoài.” Lưu Hạo Nhiên đã không đăng ký tham gia lớp học tiếng Nga, và giám khảo nước ngoài không thể nào là người xét tuyển cậu ấy. Không còn gánh nặng tâm lý, cậu nhìn chằm chằm vị giám khảo người Nga trong suốt thời gian biểu diễn và nói những từ nặng nề trong bài độc thoại với ông ấy, “đồ hèn,” “rác rưởi,” và “ôi chao, các quý ông.”

(Có thể xem màn trình diễn “Edmund’s Monologue” ở đây https://www.youtube.com/watch?v=VAWtXz8nhcU

Lời thoại xem ở đây: http://shakespeare.mit.edu/lear/lear.1.2.html)

Còn có một bộ phim mà sau đó cậu ấy không đóng, nhưng trong quá trình thử vai đã từng chút một phát tiết phần “con thú nhỏ hoang dã” ẩn giấu kia.

Bộ phim có tên “Mạn Đà La đen” và nhân vật của Lưu Hạo Nhiên là một thanh niên có hai nhân cách. Đạo diễn nói thẳng rằng cậu ấy không gặp khó khăn gì khi thể hiện khía cạnh thiên thần, nhưng hy vọng cậu ấy sẽ có thể thể hiện được khía cạnh đen tối và xấu xa của vai diễn này.

Dưới sự hướng dẫn của đạo diễn, cậu ấy từ từ tiến vào trạng thái diễn xuất, gục xuống, mất kiểm soát, điên cuồng chửi bới, nước mắt và nước mũi tuôn rơi không kiểm soát được, như thể cậu đã gặp phải một cơn bão.

Sau đó, cậu ấy thừa nhận trong tự truyện “Gặp Gió” rằng mình không phải là một người bất cẩn, nhưng cậu đã giấu mình trong một cái vỏ nặng nề do đã ở trong một môi trường không an toàn từ khi còn nhỏ: “Những điều tiêu cực đó được bạn hấp thụ, và cách hấp thụ là hãy quên nó đi. Sau khi nghĩ về nó thì đừng tiếp tục nghĩ nữa mà hãy bắt đầu nghĩ về những thứ khác. Thành thực mà nói tôi chưa quên những điều đó, chỉ là không nghĩ đến mà thôi.”

NHỮNG RẮC RỐI CỦA TUỔI VỊ THÀNH NIÊN

Vào thời điểm nào bạn nhận ra rằng mình đã trưởng thành?

Cao lên? Các vấn đề rắc rối nhiều lên? Mọc ria mép? Hay những điều mà bạn tin tưởng trong quá khứ đã phát triển thành một diện mạo khác?

Có một lần, các sinh viên Khoa Biểu diễn của Trung Hí cùng nhau sang Nhật Bản học một khóa ngắn ngày. Lưu Hạo Nhiên và Diệp Tiểu Vĩ sống trong cùng một phòng ở ký túc xá. Đến tối, Diệp Tiểu Vĩ về phòng ngủ trước. Lưu Hạo Nhiên nửa đêm mới mở cửa về phòng. Diệp Tiểu Vĩ tỉnh dậy, hỏi cậu ấy: “Sao giờ này cậu mới về thế?”

“Mình đi uống rượu với thầy giáo.” Lưu Hạo Nhiên nói với Diệp Tiểu Vĩ. Cậu ấy trò chuyện với thầy giáo và họ có nhắc đến Diệp Tiểu Vĩ. Thầy giáo nói với cậu rằng vì một số việc, Diệp Tiểu Vĩ đã có lúc không tự tin cho lắm và cảm thấy mình chẳng là gì cả. Lưu Hạo Nhiên đã khóc và nói, “Chẳng lẽ mình lại không biết cậu là người như thế nào? Tại sao lại thế? Sao lại có thể như vậy được chứ?”

Diệp Tiểu Vĩ đặc biệt xúc động, nhưng anh ấy cũng thấy “bối rối.” “Việc của tôi mà cậu ấy lại khóc như vậy đấy? Rốt cuộc tôi lại là người an ủi cậu ấy, nguyên lai vốn là cậu ấy định an ủi tôi. Cậu ấy rất đơn thuần.” Diệp Tiểu Vĩ nói.

Cảm giác của Lưu Hạo Nhiên là sự trưởng thành giống như một mầm xấu trong tiểu thuyết thanh xuân: những người bạn luôn tỏa nắng, tự tin và chói sáng xung quanh cậu ấy bỗng nhiên ảm đạm dần khi họ lớn lên. “Bạn sẽ nghĩ, ôi tại sao lại thế này? Dường như ai cũng đã trưởng thành.” Cậu ấy buồn bã, “Cậu ấy vốn là người bạn rất xem trọng, và đột nhiên những điều đẹp đẽ trong lòng bạn bỗng chốc vỡ tan, điều đó thực sự rất không thoải mái, tôi không muốn thấy điều này.”

Đây có lẽ là cái giá của sự trưởng thành.

Khi còn là một đứa trẻ, cậu ấy thường mỉm cười ngay cả khi đang ngủ mơ.

Bây giờ, cậu ấy nói về những người đàn ông trung niên, những người đã làm cha – họ luôn về nhà, nán lại trong xe và hút một điếu thuốc trước khi lên nhà, “Có lẽ vì khoảng thời gian ít ỏi đó là thời gian cá nhân của người đàn ông. Một khi trở về nhà, anh ấy là người chồng, người cha, và sẽ tập trung làm mọi việc cho gia đình. Sẽ có rất nhiều điều trong tâm trí anh ấy, về con cái, sự nghiệp, gia đình. Nhưng khi ngồi trong xe, anh ấy chỉ là chính mình, không thuộc về ai và không nghĩ về bất cứ điều gì khác.”

Trong bộ phim “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta,” Dư Hoài bất ngờ xuất hiện trước mặt Cảnh Cảnh sau 10 năm biến mất. Xuất hiện trở lại, anh ấy đã trải qua 10 năm thăng trầm. Vẻ mặt anh ấy có chút phiền muộn, trên lưng mang gánh nặng, khăng khăng không muốn kéo người khác chịu gánh nặng cùng mình, trong lòng cố chấp đầy tâm sự nhưng lại không dám bộc lộ ra. Lưu Hạo Nhiên lúc đó chưa hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Dư Hoài. Gờ đây cậu ấy cho rằng, nếu có cơ hội khác, cậu ấy sẽ hoàn thành nửa sau của câu chuyện tốt hơn.

Cậu ấy thẳng thắn thừa nhận mình chưa từng trải qua mối tình sâu đậm và đau đớn. Vì chưa trải qua nên cậu ấy chỉ có thể ép mình tưởng tượng ra điều đó.

Các bậc tiền bối đã nhìn thấy khả năng của cậu ấy.

Theo quan điểm của Đồng Lệ Á, ngoại hình của Lưu Hạo Nhiên không quá “đẹp.” Nhưng cậu ấy sạch sẽ sáng sủa và có một đôi mắt trong trẻo. “Với những đặc điểm này, em ấy có thể đóng nhiều dạng vai. Thực ra, em ấy cũng muốn đóng một số vai đen tối hơn và không giống với bản thân em ấy. Tôi nghĩ em ấy chắc chắn sẽ thử những dạng vai đó trong tương lai.”

Tôn Thuần có thể cảm nhận được sự nhạy cảm của Lưu Hạo Nhiên, đó là trực giác của một diễn viên đối với một diễn viên khác. “Tôi không thể đưa ra một ví dụ cụ thể, nhưng cậu ấy là một đứa trẻ rất nhạy cảm. Chỉ khi cậu ấy nhạy cảm thì cậu ấy mới cảm nhận được, và sau khi cảm nhận được thì cậu ấy mới phát tiết được cảm xúc đó. Cậu ấy là người như vậy đó.”

Tôn Thuần đã đọc cuốn tự truyện “Gặp Gió” của Lưu Hạo Nhiên. Điều khiến ông ngạc nhiên nhất là sự hiểu biết về sự sống và cái chết của Lưu Hạo Nhiên.

Trong chương nói về sự sống và cái chết, Lưu Hạo Nhiên viết rằng những người lớn tuổi trong gia đình lần lượt qua đời. Cậu ấy mơ hồ cảm thấy cái chết là gì, và cậu tò mò muốn tránh xa. Khi còn nhỏ, cậu đã tưởng tượng rằng mình là nhân vật chính trong thế giới này. Khi lớn lên, cậu nghĩ, từ góc độ của cái chết của một cá nhân, thế giới thực sự vô nghĩa sau khi một người qua đời.

“Điều đó thực sự chỉ là việc nhắm mắt lại và không có xảy ra tiếp theo nữa? Hãy là ý thức vẫn còn tồn tại, chỉ là hoàn toàn ở trong bóng tối? Hay ta thực sự sẽ đầu thai? … Con người là một tạo vật tinh xảo như vậy, với thịt và máu, não và nhiều cơ quan khác nhau. Liệu một con người như vậy có thực sự biến mất hoàn toàn sau khi chết?”

Tôn Thuần nghĩ về khi ông ở tuổi 19, ông không có quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc về sự sống và cái chết. Ông tin rằng Lưu Hạo Nhiên sẽ còn liên tục mang đến nhiều bất ngờ cho khán giả trong tương lai, ngoài kinh nghiệm ngày càng trưởng thành theo thời gian, vốn hiểu biết của cậu ấy và bản thân cậu cũng không ngừng được bồi đắp. Tuy nhiên, người khác có thấy được hay không cũng không quan trọng, theo quan điểm của Tôn Thuần, điều quan trọng là Lưu Hạo Nhiên rất giỏi trong việc khám phá bản thân.

Cậu ấy chưa trải qua tình yêu sâu sắc và nỗi đau, nhưng đã từng trải nghiệm cảm giác tổn thương tinh tế khi còn non nớt. Ở quầy bán thịt, người bán thịt dựng cái giá to bằng kim loại được che phủ bởi các cái móc treo những tảng thịt. Khi mọi người đến mua thịt chỉ cần trỏ vào miếng thịt mình muốn, và người bán thịt sẽ cắt xuống cho họ (từ cái móc). Hôm đó cậu đứng ngay đằng sau dãy treo những miếng thịt. Cậu ấy còn nhỏ nên bị giá treo thịt hoàn toàn che lấp, có ai đó đến mua thịt, và người bán thịt không nhìn thấy cậu ấy, vì vậy khi con dao của anh ta hạ xuống, nó xuyên qua miếng thịt và hạ xuống mặt cậu ấy. Mẹ và chị gái của cậu đã khóc và đưa cậu đến bệnh viện để khâu vết thương.

Khi lớn lên, câu chuyện trở thành một trò đùa, nhưng ký ức về nỗi đau đã in sâu vào tâm trí và được viết thành sách. “Nỗi đau không chỉ đến và đi. Khi bạn thực sự ở trong khoảnh khắc mà nỗi đau được tạo ra, nó dường như là một khoảnh khắc dài hơn, giống như thể bạn đã mất tất cả các giác quan khác của mình.”

GIÓ VẪN KHÔNG NGỪNG THỔI

Khi nào bạn cảm thấy chân mình chạm đất?

Khi đi bộ. Khi quay phim “Kiến quân đại nghiệp,” một ngày nọ sau bữa ăn tối, cậu ấy cùng một nhóm người trong đoàn phim đi bộ về khách sạn dọc theo con đường núi. Trời hôm ấy không có trăng, mây mù che phủ, con đường đang đi có một số đường phụ rẽ nhánh, có một đám cây mọc trên núi. Đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa, mọi người vừa hối hả đi vừa cười, về đến khách sạn thì quần áo đã ướt gần hết. “Khoảng thời gian yên tĩnh như thế này khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái vào đêm hôm đó.”

Khi chạy. Khi cậu quay phim ở Thanh Đảo (T/N: quay phim “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta”), phim trường ở gần bãi biển Kim Sa ở quận Hoàng Đảo. Mỗi tối, Lưu Hạo Nhiên sẽ chạy dọc theo con đường nằm dọc theo bãi biển, với bãi biển bên tay phải, đằng sau là biển, và một số tòa nhà nằm rải rác bên trái. Có ít người và không khí trong lành, tiếng sóng biển vỗ rì rào. Cậu ấy cứ chạy một lúc, không có mục đích gì, cảm thấy thật thoải mái.

Khi đạp xe. Lần đạp xe năm 19 tuổi khi hơi chuếnh choáng say đã được cậu ấy kể ở đầu cuộc phỏng vấn này.

Cậu ấy cũng đã đến Nhật Bản để học biểu diễn kịch Nô (Noh) với các bạn cùng lớp đại học. Làng ở trên núi, đi xe xuống núi mất một giờ đồng hồ. Nơi duy nhất trong làng mà bạn có thể tiêu tiền là máy bán hàng tự động, bốn ngày bổ sung hàng một lần. Sau khi tập luyện hàng ngày, một nhóm con trai vắt khăn lên vai, mang loa đi hát nghêu ngao, hò hét trong khi tắm suối nước nóng nơi hoang sơ, buổi tối ngồi trên bậc đá trước cửa, uống rượu sake, tán gẫu và ngắm sao trời.

Chàng trai trẻ luôn bị ám ảnh bởi sự lãng mạn của cuộc sống tập thể. Cũng giống như bộ phim truyền hình Hàn Quốc yêu thích của cậu ấy, “Reply 1988” – cậu ấy đã xem 3 lần và mỗi lần xem đều khóc. Câu chuyện nơi ngõ nhỏ Ssangmun-dong trong phim thật tinh tế và chân thành, cuộc sống tuy khó khăn nhưng rất ấm áp, bạn bè cùng trang lứa chơi đùa và lớn lên với nhau.

Nếu không bị gió cuốn đi, thiếu niên đứng trong gió có thể chậm rãi xác định phương hướng, dựa vào trọng lượng của chính mình ghìm chân vững vàng trên mặt đất, dù có thất bại cũng có thể từ từ khắc phục.

Diệp Tiểu Vĩ biết được việc Lưu Hạo Nhiên tham gia phim “Kiến quân đại nghiệp” khi ở trong phòng tắm.

Ở trường học, Diệp Tiểu Vĩ vừa định bước ra khỏi phòng tắm liền bị Lưu Hạo Nhiên ngăn lại: “Cậu biết không, mình vừa nhận được vai diễn trong phim “Kiến quân đại nghiệp,” cậu ấy rất vui.

“Thật sao? “Kiến quân đại nghiệp” là bộ phim gì vậy?” Diệp Tiểu Vĩ hỏi.

“Cậu có biết bộ ba phim “Kiến quốc” không?”

“Có phải là “Kiến quốc đại nghiệp” và “Kiến đảng vĩ nghiệp” không?”

“Chuẩn rồi.”

“Thật tuyệt vời.”

“Tất nhiên rồi.”

Ngay sau đó, Diệp Tiểu Vĩ cũng có cơ hội đóng vai Trần Nghị trong bộ phim “Kiến quân đại nghiệp.” Khi đi học, anh ấy bán tín bán nghi và hỏi Lưu Hạo Nhiên, “Trong phim “Kiến quân đại nghiệp” của các cậu, ai đóng vai Trần Nghị thế?”

“Có vẻ là anh Âu Hào.” Lưu Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Không thể nào, anh Âu Hào đóng vai Diệp Đĩnh mà.”

“Vậy thì ai đóng vai Trần Nghị vậy nhỉ?”

“Hừm … Hình như mình vẫn chưa biết.”

“Vậy thì là mình đóng đấy.”

Lưu Hạo Nhiên đã sững sờ trong 3 giây và hỏi cậu ấy, “Cậu đóng phim “Kiến quân đại nghiệp” nào vậy?”

“Phim “Kiến quân đại nghiệp” mà cậu đóng đó.”

Lưu Hạo Nhiên đóng vai Túc Dụ, còn Diệp Tiểu Vĩ đóng vai Trần Nghị. Trong và ngoài bộ phim, hai người họ vẫn sát cánh bên nhau.

Lưu Hạo Nhiên trong vai Túc Dụ, còn Diệp Tiểu Vĩ trong vai Trần Nghị (Phim “Kiến quân đại nghiệp)

Năm 19 tuổi, họ lấy lại cảm giác của năm 16 tuổi.

Thế còn những cơn gió quẩn quanh thì sao?

Khi cuộc phỏng vấn sắp kết thúc, Lưu Hạo Nhiên đột nhiên vội vàng nói điều gì đó.

Năm đó cậu đến học ở trường trung học cơ sở trực thuộc Bắc Vũ, trong trường có một con đường hẹp và gió thổi rất mạnh. Có một nhóm nam sinh đi ngược chiều gió. Khi chúng tôi bước đi, bỗng có người nói: “Ngọn gió này có vẻ đáng tin cậy.” Một vài bạn học bắt đầu rướn người về phía trước, sau đó nghiêng người một chút, rồi nghiêng thêm một chút nữa, bị ngã xuống đất đánh “ầm” một cái.

“Đây là một ví dụ rất đơn giản. Gió không thể nào kiểm soát được. Gió sẽ thổi lúc nhanh lúc chậm, nhưng bản thân bạn có thể tự điều chỉnh. Nhiều ý tưởng phải do chính bạn quyết định.”

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: