
Bản dịch tiếng Anh: https://liuhaoranintl.com/2020/03/22/the-eye-of-the-storm-chapter-7-transform-touch-and-open/
Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí
Trong thời đại mà chúng ta đang sống, cuộc sống của chúng ta thường không có nhiều những trải nghiệm độc đáo và những thăng trầm kịch tính. Một trong những lợi ích của việc trở thành một diễn viên là có thể nhìn thoáng qua số phận của người khác, để thay đổi, được xúc động, được truyền cảm hứng.
MẠN ĐÀ LA ĐEN (BLACK MANDALA)

Trước khi quay “Thám tử phố Tàu,” tôi đã có một trải nghiệm rất quan trọng trên trường quay phim “Mạn Đà La đen.” Trong thời gian làm quen với vai diễn này, tôi buộc phải liên tục đối mặt với bản thân mình ở mức thấp nhất, để trải nghiệm độ sâu của sự tuyệt vọng của con người.
Mặc dù cuối cùng tôi không thể tham gia bộ phim do lịch trình xung đột, khoảng thời gian học tập và thử thách đó đã cho phép tôi học hỏi được nhiều điều.
(T/N: Bộ phim “Mạn Đà La đen” mà cậu ấy đề cập ở đây sau này đổi tên là “Remain Silent” (Giữ quyền im lặng) với sự tham gia của Châu Tấn, Ngô Trấn Vũ và Tổ Phong. Tuy quá trình quay phim diễn ra vào đầu năm 2015 nhưng phải đến năm 2019 phim mới được công chiếu. Có lẽ thời gian Lưu Hạo Nhiên ở trên phim trường và kể lại trong phần này là vào tháng 1 năm 2015, khi cậu cũng chuẩn bị tham gia kỳ thi nghệ khảo. Khi đó cậu mới 17 tuổi và đây mới là dự án phim thứ hai của cậu.)
Vai diễn của tôi là một thanh niên có hai nhân cách. Một bên là thiên thần, một bên là kẻ sát nhân đã giết mẹ ruột của mình.
Vai diễn này hơi giống với nhân vật Aaron trong phim “Primal Fear” do Edward Norton thủ vai. Aaron được cho là mắc chứng rối loạn đa nhân cách và thường bị coi là một người yếu ớt, vô hại, nói lắp và thiếu tự tin. Nhưng khi anh ta cảm thấy căng thẳng, một nhân cách được gọi là “Roy” sẽ chiếm lĩnh cơ thể. Roy tàn nhẫn, vô cảm và vũ phu.
Trong “Mạn Đà La đen,” trọng tâm là cuộc thảo luận về tính cách và nhân cách. Câu chuyện kể về một người cần cảm thấy được an toàn nhưng chưa bao giờ được bảo vệ. Anh ta chưa bao giờ được thể hiện con người thật của mình.

Tất cả con người đều có mặt tốt và một mặt khác có thể không tốt. Khi còn nhỏ, một đứa trẻ có khả năng bộc lộ mặt tốt như sự tốt bụng, trong sáng, đáng yêu, và cả mặt không tốt với những tính cách như ích kỷ, hách dịch và thậm chí còn những tính cách xấu mang tính cực đoan hơn nữa.
Cách đứa trẻ thể hiện mình (T/N: nghĩa là chúng thể hiện cả hai mặt của bản thân) là một dấu hiệu cho thấy chúng đang ở trong một môi trường đầy yêu thương, rằng chúng cảm thấy an toàn.
Khi những đặc điểm “tốt” này được thể hiện, các thành viên trong gia đình sẽ khen ngợi khuyến khích trẻ. Khi những đặc điểm “không tốt” xuất hiện, các thành viên trong gia đình sẽ đặt ra các quy tắc để uốn nắn. Sự khuyến khích và đặt ra các quy tắc uốn nắn là nền tảng tính cách của trẻ và tính cách đó có thể được hướng dẫn và thay đổi (dựa trên môi trường).
Nhưng đối với một số người khác, họ có thể đã lớn lên trong một môi trường không an toàn. Họ có thể chưa bao giờ dám thể hiện mặt “xấu” của bản thân và cố gắng kìm nén nó, cho đến một ngày nó tự bộc lộ. Mặt “xấu” bị che giấu này được hiển thị ở nhân cách thứ hai.
Trong câu chuyện này, khi nhân vật ở trong một môi trường không an toàn, anh ta không có cách nào để thể hiện mặt “xấu” của bản thân, nên cứ giấu nó trong lòng. Kết quả là không ai nói với anh ta rằng điều này là sai.
LẦN ĐẦU LÀM THEO HƯỚNG DẪN ĐỂ DIỄN ĐẠT CẢM GIÁC TUYỆT VỌNG

Đạo diễn của “Mạn Đà La đen” từng chỉ đạo các vở kịch. Khi tôi đến phim trường, mọi người đều ở đó.
Đạo diễn rất thẳng thắn. Anh ấy nói, “Tôi biết cậu không gặp khó khăn gì khi đóng khía cạnh tốt đẹp của nhân vật. Thuần khiết, tuyệt vời, tốt bụng. Chúng tôi không có bất kỳ lo lắng nào về mặt đó. Nhưng phần quan trọng nhất của vai diễn là khi tính cách của cậu ta thay đổi theo hướng xấu xa, đen tối hơn.”
Anh ấy hy vọng rằng tôi có thể thể hiện những đặc điểm này một cách phù hợp.
Khi tôi thử vai lần đầu, diễn xuất của tôi rất cứng. Tôi muốn bình tĩnh lại, tỏ ra nham hiểm trong sự im lặng. Nhưng đạo diễn không hài lòng. Anh ấy không muốn thấy sự bình tĩnh – anh ấy muốn thấy tôi trở nên điên cuồng. Anh ấy muốn khiêu khích tôi, để tôi thể hiện cơn thịnh nộ không thể kiểm soát.
Nhưng tất cả chúng ta đều có những cách thể hiện cơn thịnh nộ khác nhau. Đối với một số người, họ bộc lộ sư tức giận ra bên ngoài và kết thúc bằng một trận la hét với người khác trong mười phút.
Nhưng tôi hiểu về cơn thịnh nộ trong phim là sự tức giận đến từ một người rất thông minh, rất có đầu óc phân tích, và đa tầng.

Vì vậy, khi đạo diễn bắt đầu sử dụng ngôn ngữ để khiêu khích tôi, sử dụng ngôn ngữ cơ thể của anh ấy để khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi sẽ diễn xuất như thế nào, vì tôi có thể nhìn thấy các máy quay ở xung quanh mình.
Nhưng dưới sự hướng dẫn của đạo diễn, tôi từ từ bắt đầu nhập tâm vào nhân vật, cảm nhận được sự tổn thương của nhân vật, nỗi buồn và sự thất vọng của cậu ấy đối với thế giới, và sự giễu cợt đối với mọi người.
Bây giờ tôi thực sự không thể nhớ mình bắt đầu nhập tâm vào nhân vật từ lúc nào. Đó không phải là điều tôi có thể kiểm soát hoặc tái hiện lại, nhưng đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mất kiểm soát đối với bản thân mình.
Đó là một kiểu “phê” và khi đạo diễn hét, “Cắt!”, tôi đã gục xuống. Tôi vẫn đang hét lên và chửi bới, cơ thể tôi không thể ngừng run rẩy và vùng vẫy.
Nước mắt nước mũi của tôi vẫn cứ giàn giụa, và đầu óc tôi rối bời. Từ thể xác đến cảm xúc tôi có cảm giác như thể mình vừa bị một cơn bão lớn tấn công.
Tôi nghĩ về bản thân mình. Tôi không phải kiểu người mà bạn có thể nói là hoàn toàn vô hại. Khi còn nhỏ tôi rất nóng tính, nhưng vì tôi học nội trú từ nhỏ nên xung quanh tôi luôn có các giáo viên và bạn cùng lớp. Chẳng ai có nghĩa vụ phải chịu đựng sự bướng bỉnh của bạn cả.
Vì vậy, trong kiểu môi trường đó, tôi đã tự bảo vệ mình bằng một lớp vỏ dày. Và lúc bắt đầu tôi không có cảm giác cực kỳ an toàn để có thể xóa bỏ cảm xúc dâng trào đột ngột ấy.
TRẢI NGHIỆM CẢM GIÁC BỊ NHỐT TRONG MỘT CĂN PHÒNG NHỎ TỐI TĂM

Sau khi chúng tôi tìm hiểu nhân vật và tôi nhập đoàn phim (trước khi phim bắt đầu), đạo diễn đã sắp xếp một thầy dạy diễn xuất để đào tạo tôi. Anh ấy hy vọng rằng tôi có thể trải nghiệm những cảm xúc nặng nề của nhân vật.
Vào thời điểm đó, tôi đang ở khách sạn cùng đoàn làm phim. Mỗi sáng thức dậy, tôi sẽ đi tìm thầy dạy diễn xuất của mình để được dạy kỹ năng diễn xuất.
Nhân vật mà tôi đang thủ vai bị cha mẹ ruột bỏ rơi. Cậu lớn lên trong nhà của cha nuôi, bị ngược đãi và bỏ mặc. Cậu ta bị chứng tự kỷ nhẹ và mắc chứng sợ hãi vì bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm khi còn nhỏ sau khi cậu ta lên cơn tức giận.
Để trải nghiệm cảm giác “mất kiểm soát do không gian hạn chế trong thời gian dài,” thầy dạy diễn xuất của tôi đã để tôi vào trong một căn phòng nhỏ tối tăm.
Khách sạn chúng tôi đang ở có một phòng tắm nhỏ không có cửa sổ. Nó nằm trong một phòng khách sạ và rất nhỏ, chỉ rộng khoảng 5 mét vuông, có một chiếc quạt. Thầy dạy diễn xuất đã yêu cầu tôi để đồng hồ, điện thoại và bất cứ thứ gì liên quan đến thời gian hoặc ánh sáng ở bên ngoài.
Khi bước vào phòng tắm này, tôi tắt đèn và quạt, để căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Điều duy nhất tôi không thể làm là ngủ, mọi thứ khác đều được. Tôi có thể ở trong đó bao lâu cũng được miễn là tôi muốn, cho đến khi tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.
Sau khi đi vào, lúc đầu tôi cũng băn khoăn không biết mình nên nghĩ gì. Tôi phải chịu đựng, phải ở trong đó lâu hơn một chút. Vì vậy, tôi bắt đầu nghĩ về đủ thứ, bất cứ thứ gì tôi có thể nghĩ ra. Nhưng khi không có định hướng cho dòng suy nghĩ của bạn, thì bạn sẽ nghĩ về đủ thứ trên đời.
Có thể tôi đang nghĩ về diện mạo của đạo diễn độc đáo như thế nào, nhưng giây tiếp theo sẽ là về những gì tôi muốn ăn. Và sau đó tôi nghĩ về những tương tác thường xuyên của mình với các bạn cùng lớp và sau đó là công việc.
Sau đó, tôi nghĩ về việc đã lâu rồi tôi không được nghỉ để về nhà, rằng tôi mong mỏi được nghỉ ngơi một lúc và về nhà gặp gia đình đến mức nào…
Tôi nghĩ về mọi thứ, nhưng không quá chi tiết. Bởi vì trong môi trường tối tăm khép kín đó, những suy nghĩ này chỉ để giết thời gian.
Khi đang suy nghĩ, tôi đang nghịch cái bàn chải đánh răng cầm trong tay. Lúc sau tôi lại cầm cái lược chải tóc. Khi tôi nghĩ về tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra và không thể làm gì khác, giống như linh hồn tôi đã bị tống xuất ra khỏi cơ thể.
Đầu óc tôi trống rỗng, và tôi bắt đầu ngủ gật. Nhưng rồi tôi giật mình tỉnh giấc, tự hỏi, “Mình đã ngồi đây bao lâu rồi? Đã lâu rồi đúng không nhỉ?”
Thời gian trôi qua, tôi ngày càng thấy bồn chồn và cảm thấy trời nóng hơn. Tôi thấy ngứa ngáy khắp người và không khí có vẻ loãng hơn. Và tôi bắt đầu nghĩ, “Có phải vì quạt không bật nên không có không khí lưu thông đúng không nhỉ? Nếu mình không ra ngoài bây giờ, liệu mình có bị ngạt thở không?”
Và sau đó tôi bắt đầu nghĩ ra những lý do để rời đi, với những suy nghĩ xen kẽ giữa “Tôi thực sự không thể ở đây lâu hơn nữa! Tôi cần phải đi ra ngoài!”, và “Tôi không thể từ bỏ dễ dàng như vậy! Có khi mới chỉ năm phút trôi qua thôi?”
Từ từ, tôi mất cảm giác về thời gian và bắt đầu vật lộn với việc thở. Và tôi càng cảm thấy mình không thể thở được, hơi thở của tôi càng trở nên không đều. Đầu tôi tràn ngập ý nghĩ rằng việc thiếu không khí là do quạt không được bật, và phòng tắm sẽ sớm hết oxy mất thôi.
Nhưng tất nhiên, vẫn có oxy. Mặc dù quạt không bật, phòng tắm không bị bịt kín hoàn toàn và vẫn có luồng không khí lưu thông.
Nhưng lúc đó, tôi đang chiến đấu với chính mình, tôi muốn đi ra ngoài nhưng cũng muốn xem mình có thể chịu đựng thêm một chút nữa không, rồi giây tiếp theo tôi lại muốn đi ra ngoài, tôi cảm thấy mình như muốn phát điên lên.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi chạy ra khỏi phòng tắm như bị lửa đốt, và vào lúc tôi chạm vào tay nắm cửa, tôi đã hối hận. Tôi cảm thấy rằng mình có thể chịu đựng thêm được một chút nữa. Sauk hi ra ngoài, tôi được biết là tôi mới chỉ ở trong đó hơn hai giờ một chút.

Mặc dù đạo diễn không đi sâu vào chi tiết nhưng tôi hiểu anh ấy muốn tôi trải qua những gì trong bóng tối: bất lực, sợ hãi, liều lĩnh, thiếu kiên nhẫn, thất vọng. Lúc mới bước vào, tôi rất tập trung và bình tĩnh, nhưng theo thời gian tôi ngày càng trở nên bất an hơn, lo lắng hơn.
Trong những hoàn cảnh đó, khi không ai nhìn bạn, khi bạn cảm thấy vô cùng bất an, bạn sẽ có đủ loại suy nghĩ xuất hiện. Và bạn sẽ hiểu sâu hơn về tư duy của mình. những phần tiêu cực của bản thân mà bạn đã che giấu.
Vì vậy, khi chúng tôi thực hiện phần dẫn nhập cho cảnh quay, đạo diễn muốn tôi thể hiện những cảm xúc tột độ đó. Tôi cũng cố gắng làm điều đó, vì nó cũng rất hấp dẫn.
Tôi thực sự mong đợi một nhân vật như vậy, nhưng tôi cũng rất lo lắng. Tôi hy vọng rằng mình có thể có một vai như thế này trong tương lai, nhưng tôi cũng biết đó không phải là một vai diễn dễ dàng. Bạn không dễ dàng bộc lộ những cảm xúc như vậy.
Đó là những mặt tối khó khắc họa hơn. Giống như khi Heath Ledger thủ vai Joker, tinh thần của anh ấy đã bị ảnh huởng.
Tôi không phải là người ồn ào, hướng ngoại. Tôi lặng lẽ tiếp thu những điều tiêu cực và phương pháp của tôi là quên đi. Một khi tôi từng nghĩ về điều đó, tôi sẽ không mãi luẩn quẩn với nó. Nói thẳng ra, không phải tôi đã quên, mà tôi không muốn nghĩ về điều đó nữa.
Mặc dù cuối cùng tôi không tham gia đóng phim do lịch trình không phù hợp, nhưng tôi rất vui khi được gặp đạo diễn vào thời điểm đó. Sau đó, khi chúng tôi gặp lai nhau, và hồi tưởng lại những ký ức trong lần diễn tập đó. Tất cả mọi người đều nói tôi là một con thú nhỏ hung dữ.
SỰ CHÁN NẢN

Gần đây, tôi không có tâm trạng thoải mái trong khi làm việc, vì tôi dễ trở nên lo lắng hoặc buồn bã. Bạn cảm thấy như mình cứ lặp đi lặp lại những công việc giống nhau. Không có hứng thú nhưng bạn cũng cảm thấy điều này là công việc của bạn. Bạn không thể từ bỏ. Vì vậy, bạn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nó.
Đôi khi tôi sẽ nói chuyện với bạn bè của mình và phát hiện ra rằng cảm giác phải kìm nén cảm xúc của mình, không cảm thấy có động lực hay phấn khích nữa – rất nhiều người cũng đã trải qua. Nhưng đó cũng không phải là cảm giác thường xuyên. Có thể một ngày nào đó khi tôi kết thúc một cảnh quay, tôi sẽ cảm thấy rằng mình đã làm rất tốt, và đạo diễn cũng rất hài lòng, vì vậy tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Tôi nghĩ điều này là do bản chất người diễn viên khá nhạy cảm. Làm nghề diễn viên thì mong manh lắm, bạn rất dễ bị cuốn theo cảm xúc và bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của những người xung quanh.
Thỉnh thoảng, tôi cũng suy đoán, cố gắng nhận biết phản ứng của ai đó, chẳng hạn như đạo diễn hay đoàn làm phim. Sau khi nhìn thấy biểu hiện của họ, tôi sẽ nghĩ về điều đó, có lẽ là quá nhiều. Nếu tôi cảm thấy dù chỉ có một chút tiêu cực nhỏ mà thôi, tôi sẽ tiếp tục suy nghĩ về nó, và cuối cùng suy nghĩ quá mức về điều đó.
(CÒN TIẾP)