[BÀI BÁO] TUỔI TRẺ CAN ĐẢM – PHỎNG VẤN LƯU HẠO NHIÊN TRÊN VOGUE ME THÁNG 4/2019

Lưu Hạo Nhiên đã cùng Châu Đông Vũ xuất hiện trên bìa Vogue Me số tháng 4/2019 là số kỷ niệm năm thứ ba của tạp chí (Lưu Hạo Nhiên cũng đã xuất hiện trên số báo kỷ niệm năm thứ hai của tạp chí này).

Bài phỏng vấn này khá thú vị, vì sẽ cho người đọc thấy nhiều hơn về con người và đời tư của Lưu Hạo Nhiên. Với các bạn mới biết đến Lưu Hạo Nhiên, mình nghĩ bài báo này là một khởi đầu tốt để tìm hiểu về Lưu Hạo Nhiên.

Link bản dịch tiếng Anh: https://liuhaoranintl.com/2019/06/18/vogueme-fearless-youth/

Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


Lưu Hạo Nhiên và Châu Đông Vũ có vẻ là những ví dụ mẫu mực cho những người có cuộc sống “thuận buồm xuôi gió” (T/N: có nghĩa là mọi thứ đều dễ dàng đến với họ). Đối với những người đã vào ngành giải trí từ khi còn ít tuổi, điều này cũng có thể được gọi là “trúng số độc đắc.”

Trước khi họ “trúng số,” không ai trong hai người họ mơ ước trở thành người nổi tiếng, họ không có bối cảnh diễn xuất (không phải là diễn viên nhí), cũng không có cha mẹ có tài nguyên. Khi tuổi còn trẻ, họ đã bất ngờ được chọn. Là diễn viên, họ đã trải nghiệm mối tình đầu, sự thất tình, và sự mất mát, và đã vào vai một cô gái nông thôn, sinh viên y khoa, thám tử, ông trùm Thượng Hải, một thanh niên ảo tưởng – nhưng họ chưa bao giờ diễn câu chuyện cuộc đời của chính mình.

Vì vậy, Vogue Me đã giao cho họ một nhiệm vụ đầy thách thức, “Nếu có ai đó đầu tư vào việc sản xuất một bộ phim về cuộc đời bạn, bạn sẽ quay bộ phim đó như thế nào?”

Bộ phim mới của Lưu Hạo Nhiên: “Một tấm vé số nặng ký của cuộc đời”

Lưu Hạo Nhiên nói rằng, “ Nói chung, kịch bản của tôi sẽ là một bộ phim hài đen kiểu lố bịch. Phong cách diễn xuất chắc chắn sẽ rất khoa trương. Bộ phim của tôi sẽ là một bộ phim hài thuần túy, tôi không muốn có bất kỳ cảnh khóc nào trong đó. Ngay cả khi khán giả khóc, đó sẽ là một kịch bản mà tôi cười trong phim và họ khóc trong rạp chiếu phim. Phải, tôi đã thắng được tấm vé số của cuộc đời, và một lý do rất quan trọng tại sao lại có điều đó là nhờ đạo diễn Trần Tư Thành.”

Tấm vé của cuộc đời và những câu chuyện từ thời thơ ấu

Lưu Hạo Nhiên muốn bắt đầu câu chuyện của mình từ khi anh được sinh ra. Bởi vì nhiều người dường như hiểu lầm – họ tin rằng vận may lớn nhất của anh ấy là khi anh học trung học và được đạo diễn Trần Tư Thành chọn đóng phim điện ảnh “Chuyện tình Bắc Kinh.”

Nhưng trong thực tế, đó không phải là tấm vé số lớn nhất của cuộc đời mà anh đã giành được. May mắn lớn nhất trong đời anh chỉ đơn giản là được sinh ra. “Tôi hoàn toàn là một bất ngờ với gia đình, bố mẹ tôi đã lớn tuổi khi hai người phát hiện ra mẹ đang mang thai tôi. Điều đó vốn được cho là hầu như không thể xảy ra.” Anh đoán rằng bố mẹ anh đã từng nghĩ đến việc phá thai.

“Bạn có thể quay một cảnh như thế này. Khi bố mẹ nghe tin rằng mẹ đang mang thai tôi, họ phát điên, với xoong chảo ném ra vù vù.” Để đảm bảo rằng anh lớn lên mà không bị để ý, anh được nuôi dưỡng ở nhà cô. Khi anh đến cơ quan bố để chơi, cô và mẹ anh sẽ nhắc nhở anh, “Hãy nhớ gọi bố con là “bác”.” Lưu Hạo Nhiên lớn lên cùng với phần lịch sử đó làm bối cảnh, và vì vậy phần đầu tiên trong bộ phim của anh mang chủ nghĩa hiện thực đáng kinh ngạc.

(T/N: Hạo Nhiên được sinh ra khi Trung Quốc một chính sách trẻ em vẫn còn hiệu lực (anh ấy có một chị gái). Để tránh bị phạt khi sinh con thứ hai, bố mẹ anh đã gửi anh đến nhà cô, vì họ sống ở vùng nông thôn nơi luật lệ thoải mái hơn. Đây là lần đầu tiên việc đó được thừa nhận một cách công khai, và đó là lý do tại sao anh ấy nhận được sự giáo dục khá độc đáo.)

“Vì bố mẹ dành cho tôi nhiều sự chú ý hơn, chị tôi vẫn thường xuyên phàn nàn với tôi là sau khi tôi sinh ra, gia đình chúng tôi không còn quan tâm đến chị nữa, và đó là lý do tại sao tôi lại cao thế và chị ấy lại thấp thế.”

Bây giờ anh ấy có thể hiểu tại sao chị gái lúc đó lại cảm thấy rằng điều đó không công bằng, vì vậy anh ấy muốn cho chị mình nhiều cảnh hơn, bởi vì chị rất yêu thương anh. Khi hồi nhỏ anh bị con dao của người bán thịt cứa vào cổ, chị gái anh chạy về nhà khóc với mẹ, “Có phải đệ đệ (em trai) sẽ chết không? Mặt đệ đệ có bị hủy hoại không?” (T/N: câu chuyện này được kể chi tiết hơn trong tự truyện của Nhiên).

Một kiểu kết thúc khác

Sau khi kể cho chúng tôi nghe câu chuyện thời thơ ấu của mình, Lưu Hạo Nhiên đột nhiên đưa ra một gợi ý mới, “Tôi cũng muốn quay bộ phim này theo một hướng khác.” Anh ấy nghĩ rằng cuộc sống của anh cho đến nay vẫn ở trên một vũ trụ phẳng. Anh ấy không tin rằng phiên bản hiện đang tồn tại trên sân khấu có thể đáp ứng định nghĩa phức tạp của “cuộc đời.”

(T/N: Anh ấy tin rằng cuộc sống hiện tại của anh quá buồn tẻ và thiếu sự đa chiều để được quay thành phim. Không phải cuộc sống của anh buồn tẻ mà nếu dựng thành phim thì bộ phim sẽ thật nhàm chán.)

Vì vậy, anh muốn sử dụng sự vô lý và lố bịch để khắc họa cuộc sống của mình. Bởi vì nếu người ta thực sự quay một bộ phim về câu chuyện về cuộc đời của Lưu Hạo Nhiên, thì phiên bản “buồn” là cực kỳ quan trọng, vì điều đó có thể phản ánh cuộc đời của đa số những người đã không “trúng được tấm vé của cuộc đời.”

“Bộ phim của tôi có thể không được chiếu ở rạp, thay vào đó là chiếu trên máy tính, giống như một trò chơi nhập vai tương tác. Ở những ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời tôi, sẽ có hai sự lựa chọn. Chúng ta có thể chuẩn bị kết cục cho cả hai lựa chọn, sau đó để người xem chọn. Giống như phim truyền hình “Black Mirror” vậy, sử dụng một bộ phim để tạo ra một vùng đất mơ ước. Hãy để người xem đóng vai Chúa.”

Nếu là như vậy, một trong những sự lựa chọn có thể là mẹ anh chọn việc phá thai. “Nếu là như vậy… hahaha, bộ phim sẽ kết thúc. Lưu Hạo Nhiên sẽ không bao giờ tồn tại,” anh ấy cười đầy nghịch lý.

Đơn xin thôi học và sự cám dỗ của bánh mì

“Mọi người đều có số phận của riêng mình. Tôi đã may mắn hơn những người khác, vì tôi có thể chọn con đường này, nhưng với những người không tin rằng mình may mắn trong cuộc sống, tôi phải có trách nhiệm và khuyên họ nên chọn con đường thực tế hơn. Họ cần phải lấp đầy dạ dày của mình (kiếm sống) trước đã.” Bây giờ, Lưu Hạo Nhiên đã có đủ tự do để trở nên sống một cách lý tưởng hóa, và có cả sự tự tin và tự nhận thức đến từ việc có một “cuộc sống may mắn.”

Nhưng ngày xưa, anh đã từng là một người thực tế và bám chắc vào thực tế. Anh của ngày xưa sẽ chọn bánh mì, thỏa hiệp, tìm ra những cách gián tiếp để đạt được những mục tiêu của mình. “Nếu tôi chỉ mơ mộng cả ngày và không thể nuôi sống bản thân, thì phần mở đầu của bộ phim sẽ là đám tang của tôi.”

Tuổi thơ của anh có lẽ là bằng chứng tốt nhất cho khía cạnh thực tế nêu trên. Nếu nó được diễn tả trên màn ảnh rộng, anh hy vọng rằng mình có thể sử dụng “một màu xam xám với một chút ánh sáng phản chiếu” để làm tông màu của phim. Khi câu lạc bộ bóng đá của trường dừng hoạt động, mẹ anh đã đăng ký cho anh tham gia lớp học khiêu vũ để đảm bảo rằng anh vẫn được vận động thường xuyên.

Và sau đó, trường trung học của Học viện Vũ đạo Bắc Kinh (Bắc Vũ) đã đến trường anh để tuyển học sinh mới. Bởi vì phí đăng ký chỉ có 100 NDT, anh được phép tham gia ứng tuyển với suy nghĩ rằng đó là hoạt động thực nghiệm tốt cho trẻ em để giúp cho trẻ tiến bộ về mặt tư duy. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, anh lại được chọn.

Vào thời điểm đó, Lưu Hạo Nhiên đã không hiểu tại sao anh lại là người được chọn. Anh không nghĩ rằng mình đẹp trai, không quá dễ thương, và cũng không chăm chút vẻ bề ngoài của mình cho lắm – đến tận năm cuối cấp 2 anh mới cạo râu. Nhưng mẹ anh đã đi xem bói, thầy bói nói rằng đi về phía Bắc sẽ tốt cho anh.

Quan trọng nhất là, lúc đó Lưu Hạo Nhiên đang trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp hai. Tỉnh Hà Nam quê hương anh là một trong những nơi khó khăn nhất đối với kỳ thi cao khảo, và các giáo viên của anh hàng ngày sẽ nhắc nhở các học sinh rằng điều đó sẽ giống như là “thiên quân vạn mã đi qua cây cầu độc mộc.”

Vào thời điểm đó, Học viện Vũ đạo Bắc Kinh có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu Bắc Kinh. Đó sẽ là một cơ hội để “giành chiến thắng tại vạch xuất phát.” Và một Lưu Hạo Nhiên thực tế lúc ấy đã lựa chọn điều này mà không hề do dự.

(T/N: Cao khảo – kỳ thi tuyển sinh đại học – là một vấn đề mà trẻ em và phụ huynh Trung Quốc bắt đầu băn khoăn từ khi khi trẻ bắt đầu học tiểu học (có thể sớm hơn). Những người có hộ khẩu – đăng ký cư trú – ở các tỉnh nghèo hơn, thuộc vùng nông thôn như Hà Nam sẽ có một bất lợi ngay từ đầu so với các bạn đồng trang lứa ở các thành phố lớn hơn. Học sinh Bắc Kinh có lợi thế lớn nhất, đó là lý do tại sao sự cám dỗ của một hộ khẩu Bắc Kinh là đủ để gia đình Hạo Nhiên quyết định gửi cậu bé Lưu Hạo Nhiên 12 tuổi đến trường nội trú.)

“Nhưng vào ngày đầu tiên khi tôi bắt đầu đi học ở Bắc Kinh, tôi đã nhờ mẹ viết một lá đơn xin thôi học.” Anh đã đến thủ đô với mong muốn có thể mở mang kiến thức, nhưng thay vào đó thấy rằng mình đã “đi đến một ngôi làng.” Khuôn viên trường học từng là một trung tâm huấn luyện quân sự, và ở dưới chân một ngọn núi ở ngoại ô thành phố.

Anh ấy đã nghĩ rằng mình có thể học các tiết học văn hóa (các lớp mang tính học thuật điển hình) bên cạnh các lớp học nhảy và hát của Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, và anh có thể trở lại con đường thông thường (không biểu diễn nghệ thuật) một khi anh vào đại học.

Nhưng ngay khi anh đến trường, anh thấy rằng thay vào đó thời khóa biểu của mình toàn là các tiết học vũ đạo truyền thống, jazz, nhạc kịch, piano, v.v., và chỉ có một vài tiết học văn hóa.

Và điều thậm chí còn tồi tệ hơn là gia đình anh ấy và chính bản thân anh đã làm rối tung các tính toán của họ khi họ quyết định “đi đường tắt.” Đến nơi họ mới biết rằng một khi anh tốt nghiệp Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, anh sẽ chỉ có thể nộp đơn vào các chuyên ngành nghệ thuật biểu diễn ở đại học.

Vì vậy, các kế hoạch mà anh ấy đã thảo luận với gia đình mình – “khoa công trình,” “khoa học máy tính,” “tài chính” – tất cả đều tan thành cát bụi. Anh không có khái niệm về một tương lai theo ngành nghệ thuật biểu diễn sẽ như thế nào, và anh chưa bao giờ thích ca hát và nhảy múa, ngay từ khi còn nhỏ. Ngay cả bây giờ, khi anh ấy đang ở trong môi trường đó (T/N: ngành công nghiệp giải trí), anh thà chơi điện thoại di động hoặc cổ vũ những người khác thay vì ca hát nhảy múa.

Trong khoảnh khắc đó, anh như đứng trên bờ vực chênh vênh, tất cả những hy vọng và ước mơ của anh sụp đổ tan tành, và cầu xin cha mẹ đưa anh về nhà. “Đơn xin thôi học được mẹ tôi viết tay. Tôi nhớ rất rõ rằng có bốn chữ được viết rõ ràng, “tự nguyện rút lui,” rồi tôi ký tên lên đó.”

Nhưng còn đau khổ hơn khi thầy giáo cứ cố thuyết phục gia đình anh rằng, “Mọi người có biết việc vào được trường của chúng tôi khó khăn thế nào không? Em sẽ là người đầu tiên trong cả thập kỷ vừa qua tự nguyện thôi học ở trường chúng tôi,” thì khía cạnh thực tế của cậu bé Thiên Bình này lại được gợi lên.

“Cảm giác lúc đó là khi cả thế giới đang nói với tôi rằng đây đúng là trúng số, nhưng tôi, người vừa chiến thắng lại không thể thấy vui mừng về điều đó.” Trong đời thực, Lưu Hạo Nhiên ghét sâu bướm. Nếu một con sâu bướm bò lên người anh, anh sẽ búng nó ra một cách đầy ghê tởm. Chiếc vé số trúng thưởng giống như một con sâu bướm khổng lồ – anh sợ hãi nhưng không biết phải làm gì. Nếu anh định loại bỏ nó, nó có để lại một vết sẹo vĩnh viễn không? Hay một ngày nào đó sâu sẽ hóa bướm?

Một kết thúc khác: Học thêm một năm nữa, tình yêu đầu đời và một tuổi trẻ không hối hả

Nếu anh không đến Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, anh có thể sẽ không có được cuộc sống hào nhoáng, bắt mắt như bây giờ với tấm vé số trúng thưởng của mình, nhưng tuổi thanh xuân của Lưu Hạo Nhiên có lẽ sẽ ổn định và rõ ràng hơn.

Anh ấy sẽ giống như hàng trăm hàng nghìn học sinh khác học tập chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Chính anh nói rằng anh là người thông minh, và hồi đó khi ở quê nhà, anh luôn học giỏi nhất các môn văn hóa, và rằng anh luôn đạt 100 điểm môn Toán. Khi còn nhỏ, anh không bao giờ lo lắng về điểm số của mình.

(Dưới đây là một phần của kịch bản tưởng tượng của Hạo Nhiên về việc cuộc sống của anh ấy sẽ như thế nào nếu anh không đi đến Bắc Kinh năm 12 tuổi)

“Nhưng lần đầu tiên thi đại học, thì anh ta đã thất bại. Anh ta có điểm số thấp hơn 100 điểm so với dự kiến, vì vậy anh ta quyết định học thêm một năm nữa và thi lại.” Đôi mắt của Lưu Hạo Nhiên nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mắt khi anh nghĩ về kịch bản của một cuộc sống theo hướng khác.

Anh ngờ rằng cha mẹ anh đã thay đổi số “10” trên chứng minh thư của anh thành số “6” để cho phép anh đi học sớm một năm (T/N: ý là thay đổi tháng sinh từ tháng 10 thành tháng 6), và vì vậy anh có thể “có thêm thời gian để thất bại” (nếu cần)). Thế là anh quyết định cho mình ba năm. Trong vòng ba năm, anh phải vào được ngôi trường mơ ước của mình.

Rất may, lần thứ hai, anh đạt được số điểm trên 600, và được nhận vào một trường đại học tốt ở Bắc Kinh. Không phải là tốt nhất, nhưng là loại tốt. Anh sẽ chọn khoa công trình, khoa học máy tính hoặc tài chính là chuyên ngành của mình.

Anh của năm 2019 hiện đang bận rộn với khóa luận tốt nghiệp, và cũng đang làm hồ sơ xin việc hoặc sẵn sàng làm bài kiểm tra để thi vào chương trình sau đại học (T/N: thạc sĩ hoặc tiến sĩ). Anh ấy là kiểu người tìm kiếm sự bình yên và ổn định trong cuộc sống. Anh sẽ xin việc ở một công ty lớn, hoặc ở lại trường và trở thành một giảng viên.

“Ờ, đúng vậy. Nếu anh ta không đến Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, anh ta có lẽ đã có một mối tình đầu lãng mạn.” Lưu Hạo Nhiên cười. Mẹ của Lưu Hạo Nhiên (không giống như hầu hết các bậc cha mẹ Trung Quốc) không xem mối tình học trò là một điều tồi tệ, vì vậy, Hạo Nhiên (theo giả thuyết) vẫn đang ở quê nhà đi học sẽ được phép hẹn hò ở tuổi 15.

Anh ấy có cảm tình với một cô gái trong lớp học rất giỏi, “bởi vì tôi cảm thấy như tôi có thể nói chuyện với những người học giỏi (tôi đùa thôi). Cô ấy xinh đẹp, kiểu người vừa xinh đẹp vừa học giỏi. Tính cách của cô ấy bình thản và lặng lẽ.” Bởi vì các cô gái không được phép để tóc dài ở trường nơi quê nhà của Lưu Hạo Nhiên, có lẽ cô ấy sẽ có mái tóc dài đến ngang vai.

“Cô ấy để tóc mái thưa, có đôi mắt to. Chiều cao của cô ấy là 163cm, bởi vì khi tôi học năm thứ ba trung học cơ sở, tôi chỉ cao hơn 170cm một chút. Tôi đã tăng 10cm trong năm đó.”

“Cô ấy từng học lớp kế bên, và cô ấy xinh đến mức đã lọt vào mắt tôi ngay từ đầu. Sau đó, cô ấy chuyển sang học cùng lớp với tôi, và tôi đã rất vui mừng.” Lưu Hạo Nhiên thừa nhận rằng anh ấy rất tệ trong việc giữ bí mật. Anh ấy tin rằng các chàng trai nên chủ động, nhưng phương pháp của anh trong việc tán tỉnh cô gái ấy sẽ khá độc đáo.

“Tôi sẽ cho những người bạn tốt của mình biết trước, và sau đó nhờ họ tiết lộ tin tức cho cô ấy. Mỗi khi giáo viên gọi chúng tôi để trả lời các câu hỏi, cả lớp sẽ ồ lên, và bầu không khí sẽ vô cùng dễ thương.” (T/N: đọc đoạn này nhớ đến hồi mình học phổ thông này, đúng là như vậy thật, học trò thời nào cũng có sở thích gán ghép các đôi với nhau)

Cuối cùng, hai người đến với nhau một cách tự nhiên. Vì ở quê anh mọi người khá truyền thống, Lưu Hạo Nhiên đã nghĩ ra một cách đơn giản để họ hẹn hò. “Tôi sẽ bí mật nắm tay cô ấy khi chúng tôi đi bộ từ trường về nhà, và thư viện sẽ là nơi gặp gỡ bí mật của chúng tôi.”

Không phải là một tấm vé số trúng thưởng, mà là một cọng rơm vàng cứu mạng

(Quay lại nơi cuộc sống thực của anh ấy đã diễn ra)

Hồi đó Học viện Vũ đạo Bắc Kinh chỉ nhận học sinh vào hai chuyên ngành – một là biểu diễn ca hát/nhảy múa, và thứ hai là khiêu vũ cổ điển. Mỗi chuyên ngành có 30 học sinh, và tổng số sẽ có ít hơn 100 học sinh cho toàn bộ khối lớp (theo tất cả các chuyên ngành).

“Cảm giác như tôi sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm một cuộc sống học đường đúng nghĩa,” anh ấy thở dài khi nhớ lại những năm học cấp ba. Anh phải vật lộn với các khóa học chuyên ngành đặc thù của mình, và nhiều bạn cùng lớp anh đã học vũ đạo nhiều năm rồi. Uốn người về phía sau, làm động tác xoạc chân, và nhảy lộn nhào trên không là cực kỳ dễ dàng đối với họ.

Ngay cả sau một vài năm học tại Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, anh vẫn không thể quen với việc trở thành một học sinh ngành nghệ thuật biểu diễn. Mỗi ngày trải quả thật vô cùng đau đớn đối với anh. Anh ấy nhớ rằng có một hành lang giữa hai phòng tập nhảy và nếu bạn đi qua nó, bạn có thể nghe thấy âm thanh của những người đang la hét đau đớn trong suốt chặng đường đi. Anh ấy là một trong số họ. Cuộc sống hàng ngày của anh bao gồm việc dãn cơ, cố gắng thực hiện động tác xoạc chân, nguyền rủa và la hét trong khi cố gắng làm những điều này.

“Tuy nhiên, nỗi đau đó chẳng là gì so với sự đau khổ về mặt tinh thần. Tôi cảm thấy rất lạc lõng.” Gia đình anh đã sử dụng gần hết số tiền tiết kiệm của mình để gửi anh ấy đến trường học ở Bắc Kinh, và ở trường trung học, mẹ anh bắt đầu đồng hành cùng anh trong thời gian ở Bắc Kinh. Bà thuê một căn phòng nhỏ có hai tầng, kiểu gác xép – tầng dưới có một chiếc ghế dài, một cái bàn và một cái tủ quần áo. Khi bạn muốn đi ngủ, bạn cần hạ thang xuống tầng dưới.

“Chiếc giường đó… nếu bạn định ngồi dậy, bạn sẽ cộc đầu vào trần nhà. Tuy nhiên, tiền thuê hàng tháng vẫn vào khoảng hai nghìn NDT.” Vì vậy, Lưu Hạo Nhiên, người chịu một áp lực rất lớn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. “Về cơ bản, tôi cảm thấy vô cùng quá tải.”

“Nhưng đó chính là tuổi trẻ – một khi vết sẹo thành hình, bạn sẽ quên đi nỗi đau mà bạn đã trải qua trước đó,” anh ấy bắt đầu nói về “ánh sáng phản chiếu” giữa tông màu xam xám của bộ phim giả tưởng, “Trong suốt thời gian đi học, tôi thắc mắc về cuộc đời, nhưng sau giờ học tôi đã chơi rất vui. Bóng rổ, quán cà phê Internet, đi bộ đường dài, đánh nhau,… tôi đã không bỏ lỡ bất cứ điều gì.”

Cuối tuần, các giáo viên đưa họ đến các khu danh lam thắng cảnh để ngắm cảnh. Giáo viên luyện thanh thậm chí còn đưa họ đến ngọn núi gần trường để thực hành phát âm.

Mặc dù anh ấy không giỏi trong các tiết học chuyên ngành của mình – ca hát, thực hiện động tác xoạc chân, lý thuyết âm nhạc, vv… – anh là người duy nhất trong lớp học giỏi các môn văn hóa. Vì vậy, với tổng điểm số từ cả chuyên ngành và văn hóa, anh ấy vẫn nằm trong số những người đứng đầu ở khối lớp của mình. Đó là niềm vui nho nhỏ đã giúp anh ở lại với Bắc Kinh.

Giữa sự ảm đạm xám xịt, cuối cùng anh cũng chào đón bước ngoặt của chính mình. Vào thời điểm đó, đạo diễn Trần Tư Thành đang chuẩn bị quay bộ phim “Chuyện tình Bắc Kinh” và gửi các trợ lý đạo diễn của mình đến các trường nghệ thuật để lựa chọn các học sinh, những người sau đó sẽ gửi video cho vòng tuyển chọn đầu tiên. Lưu Hạo Nhiên đã vượt qua vòng tuyển chọn ban đầu, nhưng sau đó anh cảm thấy khó chịu với những cuộc gọi “đến đây một lúc nhé” để thử vai hết lần này đến lần khác.

“Sau này, bạn sẽ nhận ra điều đó là vì họ đang cân nhắc về bạn, nhưng tại thời điểm đó, bạn chỉ cảm thấy khá bối rối và mơ hồ.” Lần đó là một kỳ nghỉ cuối tuần dài. Lưu Hạo Nhiên đang chuẩn bị đi thăm anh họ, và đã mua vé tàu khi anh ấy nhận được một cuộc gọi khác từ trợ lý đạo diễn, yêu cầu anh đến để thử vai thêm một lần nữa.

Anh rất bất đắc dĩ gọi cho mẹ. “Tôi đã nói rằng tôi không muốn đi.” Nhưng khi anh đến ga tàu, anh đã thay đổi ý định và quyết định vẫn tham dự buổi thử vai. Bây giờ khi anh nhìn lại, Lưu Hạo Nhiên chỉ có thể nói rằng “đã rất gần” để mô tả cảnh đó. Anh ấy tin rằng anh có thể bị thay thế, nhưng phù hợp với phần phim đó nên anh đã được chọn.

Khi anh được đạo diễn Trần Tư Thành lựa chọn, anh đã quyết định rằng anh sẽ đặt cược vào chính mình và chặt đứt đường lui của mình. “Vì lúc đó, tôi chẳng có gì trong tay.” Vì vậy, thay vì nói Lưu Hạo Nhiên đã trúng số, thì có lẽ thích hợp hơn khi nói rằng anh đã được trao cho cọng rơm vàng cứu mạng. “Bạn có thể tưởng tượng nếu bạn không biết một từ tiếng Anh nào và đang đứng trên đường phố New York cố gắng nói chuyện với những người nước ngoài? Đó là cảm giác của tôi khi lần đầu tiên tôi quay phim.”

Một kết thúc khác: Một video game streamer, người thích ăn

(Cuộc sống giả tưởng nếu anh ấy không có được cơ hội đóng phim “Chuyện tình Bắc Kinh”)

Đó là một kỳ nghỉ cuối tuần dài hạnh phúc. Lưu Hạo Nhiên đã dành cả đêm tại quán cà phê internet chơi game với các bạn cùng lớp khi anh nhận được cuộc gọi từ trợ lý đạo diễn yêu cầu anh đến thử vai tiếp. Anh nghĩ, “Tại sao quá trình này lại bị kéo dài ra như vậy?” Và cuối cùng anh nói rằng mình không thể đến vì vướng lịch khác. Đạo diễn thấy rằng anh ấy không thực sẵn sàng và không cố nài ép.

Lưu Hạo Nhiên và những người bạn của mình đã lên tàu, và có một kỳ nghỉ cuối tuần vui vẻ. Anh ấy không nhận ra rằng chuyến đi ba ngày đó sẽ khiến anh chịu tổn thất lớn nhường nào, hoặc anh sẽ sử dụng phần còn lại của cuộc đời mình để cố gắng bù đắp cho điều đó. Anh ấy không thể quay trở lại và chọn một chuyên ngành đại học chính quy thông thường – anh ấy chỉ có thể chọn một chuyên ngành nghệ thuật biểu diễn, vì vậy anh ấy đã lựa chọn “khoa biểu diễn.”

Anh ấy sẽ giống như hầu hết các bạn cùng lớp của mình. Mặc dù anh ấy có thể đã được nhận vào học tại Học viện Hí kịch Trung ương hoặc Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, tương lai của anh ấy vẫn sẽ ảm đạm. Anh ấy biết rất rõ rằng trong một lớp diễn viên, chỉ có hai hoặc ba người sẽ trở thành diễn viên thực thụ, vì vậy anh sẽ dành toàn bộ thời gian để quay phim, làm diễn viên quần chúng trên phim trường – không biết khi nào anh mới rốt cuộc có thể nghỉ xả hơi và được nhìn nhận.

“Tôi sẽ vẫn ở lại Bắc Kinh chứ? Tôi có nên tiếp tục cố gắng trở thành một diễn viên hay không?” Anh ấy sẽ cần phải bắt đầu suy nghĩ về những câu hỏi này, và sẽ nhận ra rằng anh ấy không nhận được bất kỳ niềm vui nào từ con đường đã chọn của mình.

Anh trở nên nghiện game, và nghĩ rằng anh có thể kiếm sống bằng nghề streamer trực tuyến cho các trò chơi video. Trong thời gian phát sóng trực tuyến, anh ấy sẽ thu hút nhiều người hâm mộ vì những câu chuyện hài hước của mình, vì vậy anh ấy mở một tài khoản khác, nơi anh ấy giới thiệu các trò chơi, đồ ăn nhẹ và những điều cực kỳ thú vị mà ít ai biết ở các cửa hàng và nhà hàng.

Bộ phim của cuộc đời tôi vẫn đang diễn ra

(Trở lại cuộc sống thực của anh ấy)

Đối với Lưu Hạo Nhiên, anh không muốn thể hiện cuộc sống của mình đã diễn ra được như thế này vì đã “trúng số.” Anh ấy muốn thể hiện sự không thoải mái của mình sau khi chiến thắng. “Nói thật, nỗi sợ còn lớn hơn cảm giác ngạc nhiên một cách khoan khoái. Bởi vì tôi biết rằng tôi đã “trúng số” không phải vì khả năng của tôi. Tôi có thu nhập lớn hơn nhiều so với hầu hết những người cùng độ tuổi. Vì vậy, tôi cảm thấy rất bất ổn.”

Vì vậy, thậm chí ở hiện tại, Lưu Hạo Nhiên vẫn rất bảo thủ với việc chi tiêu, và không bao giờ phô trương sự giàu có của mình. Anh ấy hiếm khi mua những món đồ xa xỉ, và phương thức di chuyển của anh ấy là bằng xe đạp chẳng tốn kém mấy. Mặc dù rất thích chụp ảnh nhưng anh ấy không muốn mua nhiều ống kính khác nhau cho máy ảnh và đã mua một chiếc máy ảnh không thể thay đổi ống kính. Nói chung anh ấy giống như một người làm công ăn lương bình thường, hay tiết kiệm tiền của mình, với một vài khoản đầu tư ở đây đó.

Cha mẹ anh thậm chí còn bất an hơn vì sự “may mắn” này. Trước Tết Âm lịch, Lưu Hạo Nhiên đưa bố mẹ đi mua sắm, và khi họ nhìn thấy giá của các món đồ, ông bà đã bị sốc và răn dạy anh về việc vung tay quá trán. Nhưng anh ấy được an ủi bởi thực tế là cuối cùng anh đã thuyết phục được bố anh về hưu.

Bây giờ họ không còn phải lo lắng về áp lực cuộc sống (về tài chính), anh không muốn mẹ ở nhà một mình. Anh hy vọng bố mẹ anh có thể dùng tiền của anh và vui vẻ tận hưởng việc nghỉ hưu của mình.

Nhưng sau khi nghỉ hưu, bố anh vẫn chưa quen với việc tiêu tiền của con trai. Sự thay đổi trong chế độ gia đình đã khiến ông hơi buồn, và ông gặp khó khăn trong việc khẳng định mình. Để thể hiện bản thân, ông đã đòi để ông thanh toán hóa đơn, dọn phòng và sẽ đến cửa phòng Lưu Hạo Nhiên vào lúc mười giờ sáng mỗi ngày để đánh thức anh.

Nhưng không chỉ có cảm giác không thoải mái về mặt tài chính. Sau khi trở thành người nổi tiếng, Lưu Hạo Nhiên sống trong sự hoảng sợ triền miên. Gần đây, khi anh ấy đang chơi trò chơi trực tuyến với bạn bè và khi họ đang nói chuyện với các thành viên còn lại trong nhóm, một người nào đó đột nhiên hỏi, “Tại sao giọng nói của cậu nghe giống Lưu Hạo Nhiên thế?” Anh ấy rất sợ hãi, ngay lập tức đóng laptop lại, và sợ rằng tài khoản chơi game của mình sẽ bị phát hiện.

Mỗi ngày khi anh ấy trở về nhà, anh luôn theo dõi sát sao xem có chiếc xe nào đi theo không. Khi anh đi ra ngoài, anh cũng kiểm tra xem có xe nào đang theo dõi không. Ngay cả khi anh thực hiện phỏng vấn trên xe ô tô, anh cũng cực kỳ thận trọng và yêu cầu tài xế thả anh ở ngã tư để bảo vệ sự riêng tư của mình.

“Tôi không phải là người thích phô bày cuộc sống riêng tư. Tôi không muốn mọi người hiểu tôi quá rõ.” Về bản chất, anh ấy vô cùng điệu thấp và cũng không thích việc anh xuất hiện trên các chủ đề tìm kiếm có độ thảo luận cao một cách quá thường xuyên.

Sau một ngày chụp ảnh, tôi cùng anh ấy ngồi trong ô tô riêng và đột nhiên anh ấy biến đổi trở thành một người im lặng và nghiêm trang sau một ngày là Hạo Nhiên “dịu dàng vui vẻ một cách chuyên nghiệp.” “Tôi kỳ lạ vậy đấy, sau khi sôi nổi thì tôi lại có xu hướng bị cảm giác hụt hẫng. Vậy nên nếu có bộ phim về cuộc đời tôi thì có lẽ tôi sẽ là một người vừa dễ thương vừa đáng thương.”

Sau khi trở nên nổi tiếng từ lúc còn trẻ, anh phải sống trong sự dõi theo của công chúng. Vì vậy, anh phải liên tục xem xét những gì mình làm, những gì mình nói, và tránh bị dán nhãn. Kết quả là, anh buộc bản thân phải liên tục thay đổi tâm lý của mình, để mọi người không gán “một kiểu tính cách nhất định” cho anh ấy.

Người hâm mộ nói rằng anh ấy có gương mặt của “mối tình đầu,” nhưng anh sợ bị đóng khung hình tượng nhân vật, nên đã chọn các dự án phim khác nhau để chứng minh rằng anh cũng có một mặt trưởng thành hơn. Nhưng khi truyền thông bình luận rằng anh ấy có “cả cảm giác của một thanh niên và sự lôi cuốn của một người đàn ông trưởng thành,” anh lại cảm thấy rằng điều này cũng giống như một “chén thánh độc hại.” “Là người tự dưng được cho 100 điểm khi tôi đang quen với với việc được 60 điểm, tôi thực sự e sợ rằng điều đó quá mức cần thiết.”

(T/N: Điều này có nghĩa là bạn được khen ngợi quá mức đến mức bạn chỉ có cách thất bại vì không có cách nào bạn có thể đạt được kỳ vọng.)

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: