[GẶP GIÓ] CHƯƠNG MỘT – TAN (PHẦN HAI)

Link bản dịch tiếng Anh https://liuhaoranintl.com/2019/06/18/the-eye-of-the-storm-chapter-one-thawing/

Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


CHƯA TỪNG XEM TRUYỀN HÌNH CHO ĐẾN TẬN LÚC SẮP LÊN LỚP BA

Lưu Hạo Nhiên đeo kính

Vào thời điểm đó, nhà tôi có một chiếc TV màu đen cồng kềnh, nhưng trước khi học lớp ba thì nói chung tôi chưa bao giờ xem TV. Để đảm bảo tôi không xem TV khi tôi đi học về, mẹ tôi đã xóa tất cả các kênh. Nếu bà muốn xem sau đó, thì bà sẽ quét lại các kênh. Nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ, vì vậy mỗi khi tôi bật TV, tôi chỉ thấy kênh CCTV1 (tin tức), kênh Hà Nam hoặc các kênh tin tức khác. Phần còn lại chỉ hiển thị màn hình tĩnh.

Ý định ban đầu của mẹ tôi là bảo vệ thị lực của tôi, nhưng kết quả là vì không có TV, tôi thấy chán. Phòng ngủ của tôi có một tủ sách khổng lồ, chứa tất cả sách của bố mẹ và chị tôi. Và vì tôi không có TV, tôi bắt đầu đọc hết cuốn sách này đến cuốn sách khác. Đôi khi, tôi thậm chí còn trốn dưới chăn để đọc.

Tôi đã đọc một số cuốn sách nhiều lần – những tác phẩm kinh điển như “Tam Quốc diễn nghĩa” và “Tây Du Ký,” và những cuốn tiểu thuyết mà chị tôi để lại. Tôi vẫn còn nhớ nhiều câu truyện cho đến ngày nay. Trong một chuyến về thăm nhà sau này (khi tôi đã lớn), tôi nhìn vào ngày xuất bản của những cuốn sách đó, và phát hiện ra rằng một số từ tận năm 1987, 1993, v.v … Chúng thậm chí còn lớn tuổi hơn tôi!

Tôi nhớ có lần tôi lấy ra một cuốn “Tư trị Thông giám,” nhưng tôi không hiểu gì hết. Tôi vẫn bị tiểu thuyết hấp dẫn hơn, và thỉnh thoảng tôi đọc truyện tranh, ví dụ như Slam Dunk. Chúng rất hay.

Cũng khá lạ lùng, nhưng tôi đã từng thấy một bức ảnh trên mạng về một người đang cầm băng cassette hoặc bút máy (hoặc những món đồ tương tự của thập niên 90), và chú thích của bức ảnh nói rằng bất cứ ai nhận ra những món đồ đó đều có thể đã lập gia đình rồi. Tôi đã bối rối và nghĩ rằng, “Điều đó không đúng, tôi thậm chí chưa đủ tuổi hợp pháp để kết hôn, nhưng tại sao tôi lại đã từng nhìn thấy những món đồ này trước đây nhỉ?”

Hầu hết những món đồ đó là của chị gái tôi. Khi tôi còn nhỏ, tôi thường lấy băng của chị để nghe Châu Kiệt Luân hát “Gió lốc” và “Côn nhị khúc.” Tất cả đều là đồ của chị ấy.

Khi tôi lớn hơn một chút, tôi có thẻ thư viện và thường đến thư viện gần đó để mượn sách và đọc cả buổi chiều. Đó là nơi tôi đọc “Bảy viên ngọc rồng.” Ngoài truyện tranh, tôi cũng đọc những cuốn sách khác, như series truyện “A Case for You and the Tiger-Team” (T/N: tác phẩm truyện thiếu nhi của nhà văn người áo Thomas C. Brezina). Tôi đã đọc rất nhiều sách thuộc thể loại đó.

Vào những ngày cuối tuần, tôi đến Nhà sách Tân Hoa, và sẽ đi đến khu vực tiểu thuyết, nơi có nhiều đứa trẻ khác trạc tuổi tôi. Tôi có một nắm xu trong túi để mua nước hoặc kem, và sẽ trải một tờ báo trên sàn trước khi ngồi xuống để dành cả buổi chiều ngồi đó đọc sách.

Và không lâu sau đó, tôi bị cận thị (cần đeo kính).


GƯƠNG MẶT SUÝT NỮA BỊ HỦY HOẠI VÌ MỘT CON DAO CỦA NGƯỜI BÁN THỊT

Nếu bạn nhìn kỹ, bạn có thể thấy một vết sẹo rất mờ dọc theo xương hàm của tôi. Đó là vết sẹo để lại từ tai nạn gây ra bởi một con dao của người bán thịt khi tôi còn bé. Giờ đây khi tôi nghĩ về vụ tai nạn đó, tôi nhận ra rằng mình rất may mắn.

Thật sự khá là buồn cười khi kể lại chuyện đó bây giờ. Lúc đó, tôi khoảng năm hoặc sáu tuổi. Gần nhà tôi có một quầy bán thịt, và khi họ dựng quầy, họ có cái giá to bằng kim loại được che phủ bởi các cái móc treo những tảng thịt. Khi mọi người đến mua thịt, họ chỉ cần trỏ vào miếng thịt họ muốn, và người bán thịt sẽ cắt xuống cho họ (từ cái móc).

Tôi không nhớ rõ tại sao hôm đó tôi lại làm như vậy, nhưng tôi đứng ngay đằng sau dãy treo những miếng thịt. Tôi còn nhỏ, nên giá treo thịt hoàn toàn che lấp tôi. Ai đó đến mua thịt, và người bán thịt không nhìn thấy tôi, vì vậy, khi con dao của anh ta hạ xuống, nó xuyên qua miếng thịt và hạ xuống mặt tôi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là sốc, và sau đó tôi lùi lại. Tâm trí tôi trống rỗng, và tôi ngay lập tức chạm vào mặt mình. Khi tôi nhìn vào tay mình, nó dính đầy máu của tôi. Đó là khi tôi nghe thấy giọng nói của chị mình. Chị ấy vừa thét lên vừa khóc nức nở, “Mẹ ơi! Mặt đệ đệ (T/N: em trai) bị hủy hoại rồi!”

Điều tôi nhớ nhất là tôi không hề cảm thấy đau đớn gì cả, từ lúc nhìn thấy máu cho đến khi được chở đến bệnh viện. Tôi hoàn toàn choáng váng, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là, “Nhiều máu quá. Liệu mặt mình có bị hủy hoại hoàn toàn không đây?” Sau khi đến bệnh viện, người ta phát hiện ra rằng vết cắt thực sự khá sâu, và tôi bị khâu khá nhiều mũi.

Tôi nhớ rằng mẹ tôi giữ cho đầu tôi được vững vàng khi bác sĩ khâu cho tôi. Tôi cảm thấy như ngày hôm đó rất tối tăm. Chị tôi trốn ở bên ngoài cửa, sợ không dám đi vào, và khi tôi quay đầu lại nhìn mẹ, mặt bà tái nhợt, và đôi mắt bà đỏ hoe khi nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, thuốc gây tê bắt đầu hết tác dụng và đó là khi tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Toàn bộ khuôn mặt tôi bị sưng lên. Tôi nhìn mình trong gương và để ý thấy băng quấn trên mặt và quai hàm trông giống như một cái đầu lợn vậy, “Liệu từ nay mình có bị sẹo to như con rết ở cằm không nhỉ?”

Nhiều năm sau, câu chuyện về con dao của người bán thịt bây giờ là một câu chuyện hài hước được chia sẻ thường xuyên trong các cuộc đoàn tụ gia đình vào kỳ nghỉ. Tôi thường tự mình kể theo giọng đùa cợt với bạn bè và sẽ tóm tắt, “Cho đến nay, mình cũng không biết tại sao lúc ấy mình lại đứng đằng sau miếng thịt nữa. Có lẽ bởi vì mình cảm thấy rằng đứng sau đó mát hơn?”

Mặc dù sau đó có hai ký ức mâu thuẫn về nỗi đau ấy, tôi vẫn khắc ghi nó trong tâm trí, bởi vì tôi đã buộc phải nhớ lại cảm giác đau đớn đó khi tôi diễn tả cuộc sống của những người khác (trong diễn xuất). Tôi sẽ nhớ về khoảnh khắc đó, và sẽ nghĩ rằng,

“Nỗi đau không chỉ đến và đi. Khi bạn thực sự ở trong khoảnh khắc mà nỗi đau được tạo ra, nó dường như là một khoảnh khắc dài hơn, giống như thể bạn đã mất tất cả các giác quan khác của mình. Là một người bình thường, khi chúng ta nhìn thấy một con dao lao về phía mình, bạn sẽ không có những phản xạ mau lẹ như nhân vật chính trong phim “Ma trận” và không thể tránh được nó.”

Vì vậy khi tôi làm sống lại những khoảnh khắc về nỗi đau đó, thay vào đó tôi lại nhớ nhất đến những giọt nước mắt của mẹ tôi.


SINH VẬT NHỎ DỄ THƯƠNG

Lưu Hạo Nhiên và cháu gái

Thành viên quan trọng nhất của gia đình tôi bây giờ ngoài bố mẹ tôi, anh rể tôi và chị gái tôi, là cháu gái tôi mới hơn một tuổi. Tôi không ở bệnh viện khi bé chào đời, nhưng tôi đã đến đó ngay khi có thể. Bởi vì bé là cháu gái ruột của tôi, tôi cảm thấy rất gần gũi với bé. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bé, bé chưa thể làm gì. Bé chỉ vẫy tay. Khi mới một hay hai tháng tuổi, bé chưa thể lẫy, cũng chưa biết nói, nhưng bé thật đáng yêu.

Trong dịp Tết Nguyên đán năm nay, vì công việc nên tôi không thể về nhà, vì vậy bố mẹ và chị gái tôi đã đưa cháu gái tôi đến phim trường Hoành Điếm để thăm tôi. Bé bò trên sàn phòng khách sạn của tôi, sau đó sử dụng đôi tay và đôi chân bé nhỏ của mình để tự đứng lên với sự trợ giúp của chiếc ghế. Vài giây sau, bé không đứng vững được, và lại ngồi phịch xuống. Miệng bé hoạt động không ngớt khi bé bập bẹ những từ mà chỉ có bé và chị tôi có thể hiểu.

Thật là tuyệt vời khi nhìn bé lớn dần lên. Trước đây, tôi không nghĩ mình biết cách chơi với trẻ con, bởi vì khi tôi nhìn thấy những em bé, phản ứng đầu tiên của tôi là các bé là những người ngoài hành tinh nhỏ bé mong manh mà tôi không thể giao tiếp được, vì vậy tôi không dám lại gần. Nhưng cháu gái tôi đã thay đổi ấn tượng đó. Bé là một tạo vật nhỏ bé hoàn toàn phụ thuộc vào bạn. Lần đầu tiên bé mỉm cười với tôi, tôi nghĩ, “Xong đời rồi. Tại sao lại có một sinh vật nhỏ bé dễ thương như vậy trong thế giới này kia chứ?”

Tôi thực sự rất thích đưa cháu gái đi ăn. Thỉnh thoảng tôi bế bé; lần khác tôi cho bé ngồi xe đẩy. Thời gian mà chị tôi đưa cháu gái đến thăm tôi trên phim trường, đạo diễn thậm chí còn nói đùa và nói, “Nếu paparazzi chụp được một bức ảnh về chuyện này, cậu sẽ lên trang nhất đấy!”

Cháu gái tôi thực sự trông giống tôi. Bé cũng có đôi mắt một mí, nhưng đôi mắt bé to hơn tôi và dài hơn, giống như bố mẹ bé, mặc dù bé giống chị gái tôi hơn một chút. Bạn có thể nói ngay rằng họ có quan hệ thân thuộc. Trẻ con lớn thật là nhanh.

Khi tôi không gặp bé trong một vài tháng, tôi cảm thấy như bé cao hơn, và nói chuyện trôi chảy hơn. Tôi thích nhìn thấy biểu cảm trên mặt bé khi bé bập bẹ về điều gì đó. Và mỗi khi tôi trò chuyện qua video với bé, tôi muốn thò tay vào màn hình và véo cặp má phúng phính của bé!

Mọi người luôn nói rằng trẻ nhỏ là những thiên thần thuần khiết nhất trên thế giới, nhưng tôi chỉ cảm thấy điều đó sau khi có cháu gái. Bé vô cùng tò mò về thế giới này, và có thể hoàn toàn không sợ hãi. Bé vừa mỏng manh, vừa mạnh mẽ, cần ai đó bảo vệ bé đồng thời mang lại sự ấm áp cho tất cả những ai yêu mến bé. Bé sẽ mỉm cười với mọi người, dù bé có biết họ hay không, và có nhiều sự thuần khiết trong ánh mắt của bé. Ý định của bé rất đơn giản và rõ ràng. Thực sự, bé giống như một thiên thần.

Tôi thực sự không biết làm thế nào để mô tả tạo vật nhỏ bé dễ thương này đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi, nhưng sau khi bé xuất hiện, trọng tâm của cuộc đời tôi đã thay đổi. Tôi nghĩ bây giờ tôi đã hiểu tại sao mọi người lại nói, “Con gái giống như người tình kiếp trước của cha.” Nếu một tạo vật nhỏ bé dễ thương như vậy, lại còn bám dính bạn như vậy đã từng xuất hiện ở kiếp trước, làm sao bạn có thể thích được ai khác chứ?

HẾT CHƯƠNG MỘT

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: