CẢM GIÁC HẠNH PHÚC CỦA MỘT DIỄN VIÊN – BÀI TỰ SỰ CỦA LƯU HẠO NHIÊN CHO SƠN HẠ HỌC ĐƯỜNG

Bài này mình rất thích ngay từ khi đọc, Lưu Hạo Nhiên thể hiện thái độ kính nghiệp không cần đao to búa lớn mà bằng những suy nghĩ chân thật và đầy cảm xúc. So với tuổi 20, cậu ấy thể hiện sự trưởng thành và chín chắn hơn nhiều so với tuổi. Những ai đã thích Lưu Hạo Nhiên qua các vai diễn thì mình nghĩ sẽ thích lâu dài, và cậu ấy xứng đáng với tình cảm của chúng ta 🙂

Bản dịch tiếng Anh đăng trên https://liuhaoranarchives.blogspot.com/2018/05/the-dome-studio-actors-sense-of.html?m=1

Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


Sơn Hạ Học Đường (山下学堂 – tên tiếng Anh là The Dome Studio) là một studio/trường diễn xuất mới được thành lập vào năm 2017 bởi các diễn viên và đạo diễn nổi tiếng Trung Quốc bao gồm các diễn viên Trần Khôn, Châu Tấn và đạo diễn Trần Quốc Phú, với mục đích khuyến khích các diễn viên và những người quan tâm đến diễn xuất phát triển và tiếp tục mài giũa kỹ năng của họ. Là một phần của chiến dịch quảng bá, Sơn Hạ Học Đường đã bắt đầu một loạt hoạt động mang tên “Cảm giác hạnh phúc của một diễn viên” và tận dụng mạng lưới quen biết người nổi tiếng sâu rộng của ba nhà sáng lập để mời nhiều diễn viên có danh tiếng tốt chia sẻ quan điểm của họ, ví dụ như Thành Long, Đồng Lệ Á, cũng như các nữ diễn viên kỳ cựu như Mai Đình (đóng vai hoàng hậu trong “Lang Gia Bảng 2”), Lưu Mẫn Đào (đóng vai mẹ của Vương Khải trong “Lang Gia Bảng”)… Lưu Hạo Nhiên là người trẻ nhất (cho đến nay) được phỏng vấn. Khi bản lời thoại (và phần âm thanh) được phát hành, Lưu Hạo Nhiên đang quay phim ở vùng núi tuyết Tân Cương cho bộ phim “Cửu Châu Phiêu Miểu Lục,” và một trong các giáo viên của cậu tại Học viện Hí kịch Trung ương đã tiết lộ trên Weibo rằng ngày nào cậu cũng phải quay cảnh ban đêm trong cái lạnh buốt giá.

Comment trên WeChat của Sơn Hạ Học Đường của thầy La Đồng Dư, giảng viên Khoa Biểu diễn của Học viện Hí kịch Trung ương và là một đạo diễn sân khấu: “Trong đêm tuyết ở vùng núi Tân Cương với nhiệt độ âm mười độ, mặc trang phục cổ trang cưỡi ngựa! Tôi không thể mở mắt, tôi có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, vì vậy lẽ ra tôi phải thấy sợ hãi! Nhưng cậu ấy nói rằng được xem phần quay lại là một loại hạnh phúc! Chàng trai 20 tuổi có suy nghĩ về cuộc đời thật thấm thía!”

Trước tiên cậu ghi âm lời độc thoại, và sau đó được Sơn Hạ Học Đường chuyển thành văn bản. Bạn sẽ nhận thấy phần đầu tiên của câu trả lời của cậu ấy giống như những gì cậu đã viết trong phần lời nói đầu của “Gặp gió,” cuốn tự truyện đầu tay của cậu.

Phỏng vấn được đăng tải vào ngày 8 tháng 3 năm 2018.


Tôi cho rằng mình là một người rất may mắn. Khi còn học trung học, tôi đã thành công góp mặt trong bộ phim điện ảnh đầu tiên của mình. Khi tôi còn chưa hoàn thành xong kỳ thi cao khảo, tôi đã nhận được những cơ hội và sự chú ý mà các diễn viên khác chỉ có được sau khi bỏ ra nhiều thời gian và công sức hơn rất nhiều. Chưa tròn hai mươi tuổi, tôi đã có đội ngũ trong mơ, và tôi đã có thể đảm nhận nhiều vai diễn tuyệt vời.

Trước khi trở thành một diễn viên, tôi là người có thể dễ dàng tìm thấy hạnh phúc. Tôi có thể có được hạnh phúc từ việc chơi một trận bóng rổ với bạn bè, từ việc xếp thành công một mô hình Lego, và từ việc mua một giỏ măng cụt và không tìm thấy bất kỳ một quả hỏng nào. Ngay cả việc ngồi lơ đãng trong hai mươi phút cũng có thể khiến tôi cảm thấy hạnh phúc – cảm giác hạnh phúc của tôi xuất hiện vô cùng dễ dàng.

Vào cuối năm 2015 đến giữa năm 2016, tôi đã dấn thân sâu hơn vào nghề diễn xuất. Tôi đã đóng những nhân vật vui vẻ và tươi sáng trong “Chuyện tình Bắc Kinh” và “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta,” nhưng tôi cũng muốn đảm nhận các loại vai khác nhau cho công chúng thưởng thức, và tôi thấy mình thay đổi khá nhiều.

Tôi bắt đầu có nhiều dự án khác nhau để quay phim – “Kiến quân đại nghiệp,” “Yêu Miêu truyện,” “Lang Gia Bảng 2,” và “Thám tử phố Tàu.” Và kết quả là, tôi không còn thời gian để chơi bóng rổ, hay gặp gỡ bạn bè tụ tập ăn uống. Tôi không còn có nhiều khoảnh khắc mà tôi có thể có được hạnh phúc từ đó, và tôi dần dần nhận ra rằng khả năng cảm nhận hạnh phúc của tôi cũng bắt đầu giảm theo.

Lưu Hạo Nhiên trong vai Bạch Long (phim điện ảnh “Yêu Miêu Truyện”)

Đó là một điều cực kỳ đáng sợ nếu người ta không còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Một ngày nọ, tôi nằm nghĩ vẩn vơ trong phòng khách sạn sau khi quay phim, và tôi đột nhiên bắt đầu tự hỏi chính mình. Tại sao bây giờ tôi rất khó tìm thấy hạnh phúc? Lần cuối cùng tôi có thể có được hạnh phúc là từ điều gì? Tôi đã suy nghĩ một lúc và kết luận rằng đó là khi tôi có thể cho đạo diễn trên trường quay của “Yêu Miêu truyện” thấy rằng tôi đã giảm thành công 20 jin (T/N: jin ở đây là kg Trung Quốc, 20 jin tương đương 12 kg của Việt Nam).

Và cả khi tôi đang quay “Lang Gia Bảng 2,” quá trình biến chuyển của nhân vật Tiêu Bình Tinh cũng quả thật là thử thách đối với tôi. Trong khi chuẩn bị cho một trong những cảnh khóc, tôi đã rất chán nản, vì tôi lo lắng mình sẽ không thể truyền tải đúng nỗi buồn và sự thương tiếc cần thiết cho cảnh đó. Tôi cũng phải chịu đựng hội chứng khô mắt, vì vậy tôi rất căng thẳng.

Tôi đọc đi đọc lại kịch bản, và tiếp tục cố gắng đặt mình vào vị trí của nhân vật và cố gắng hiểu cảm giác của cậu ấy trong trường hợp đó. Tôi tự đẩy mình đến giới hạn, và khi việc quay phim bắt đầu, tôi có thể đắm mình hoàn toàn vào cảnh đó, và khi tôi cảm thấy cảm xúc dâng trào, những giọt nước mắt cũng tuôn rơi.

Lưu Hạo Nhiên trong vai Tiêu Bình Tinh (phim truyền hình “Lang Gia Bảng 2”)

Chúng tôi đã dành năm ngày và hơn hai mươi lần quay để thực hiện những cảnh khóc đó. Vì vậy, tôi đã khóc hàng ngày, đến mức cuối cùng tôi cạn nước mắt, và đôi mắt của tôi liên tục sưng lên. Khi tất cả những nỗ lực của tôi đã được đền đáp và tôi đã khắc phục thành công một trong những điểm yếu lớn nhất của mình – cảnh khóc – tôi đã hạnh phúc.

Ngoài ra, khi chúng tôi quay phim “Thám tử phố Tàu 2,” thời gian là điều cốt yếu, và tất cả chúng tôi đều cảm thấy áp lực. Vào sáng sớm, tất cả các diễn viên sẽ lên một chiếc xe, và chúng tôi sẽ dành mười hai giờ để quay phim hàng ngày. Trong bữa tiệc mừng công khi chúng tôi chính thức kết thúc việc quay phim, anh Tư Thành đã cảm ơn tất cả các diễn viên và thành viên nhóm sản xuất vì tất cả những nỗ lực vất vả vì công việc của họ. Và lúc đó, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.

Trước đây, hạnh phúc của tôi bắt nguồn từ những khoảnh khắc nhỏ của cuộc sống. Bây giờ tôi phát hiện ra, với tư cách là một diễn viên, không phải là tôi không còn có thể tìm thấy hạnh phúc nữa – chính là ý tưởng về hạnh phúc của tôi bây giờ phức tạp và nhiều tầng lớp hơn nhiều. Tôi không thể quay lại những ngày mà tôi có thể tụ tập với bạn bè và bạn cùng lớp hàng ngày để chơi bóng rổ và trò chuyện, và tôi cũng không thể sống cuộc sống của một thanh niên hai mươi tuổi bình thường.

Mỗi ngày tôi đang dành thời gian để làm việc chăm chỉ, và suy nghĩ rất nhiều về những vai diễn mà tôi đảm nhận với hy vọng rằng tôi cũng có thể trưởng thành qua những vai diễn này. Đôi khi sau khi dành mười lăm ngày hoặc hơn nữa để quay phim, tôi sẽ đột nhiên cảm thấy hạnh phúc vỡ òa. Có thể có được hạnh phúc từ công việc chăm chỉ của riêng mình mang lại cho tôi nhiều niềm vui hơn, bởi vì tôi có thể trân trọng những khoảnh khắc này trong nhiều năm, nếu không muốn nói là cả đời.

Đó là cảm giác hạnh phúc của một diễn viên – bởi vì điều đó không dễ gì xảy ra, tôi sẽ trân trọng những giây phút vui vẻ đó hơn nữa.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: