
Truyện ngắn: Moses trên đồng bằng (平原上的摩西/Moses on the plain/Moses trên bình nguyên)
Tác giả: Song Tuyết Đào
Dịch sang tiếng Việt: Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí
LÍ PHỈ
Vào hôm đọc được tờ báo đó, tôi đã mất ngủ cả đêm. Tôi đặt tờ báo bên cạnh gối và đọc nó nhiều lần trong đêm. Hai ngày trước, cha tôi nói với tôi rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với Thiên Bác, và chậu hoa nhài châu Phi không còn đặt cạnh cửa sổ nữa. Tôi biết rằng có nhiều chuyện sắp sửa bắt đầu. Nhưng tôi không ngờ rằng Tiểu Thụ đã xuất hiện đầu tiên. Sáng sớm hôm sau, tôi ngăn cha lại và đưa cho ông xem tờ báo. Sau khi đọc mẩu tin, cha tôi nói, đó là một sự trùng hợp thôi. Tôi không nói gì. Cha nói, cha biết con nghĩ gì. Tôi nói, con nghĩ gì chứ? Cha nói, co nghĩ chắc không sao đâu. Tôi gật đầu. Cha nói rằng, theo logic thì Thiên Bác sẽ không nói gì đâu, cha tin nó, và nếu nó khai báo gì thì họ không cần phải tìm kiếm chúng ta bằng một thông báo tìm người. Tôi gật đầu. Cha nói, nhưng đó là một sự trùng hợp. Tôi nói, cha, có phải cha còn giấu con điều gì không? Cha nói, để cha lên xe đi làm đã, cha sẽ suy nghĩ thêm.
Cha tôi hiện giờ là một tài xế taxi.
Buổi tối khi cha tôi quay về, tôi ngồi trên xe lăn và vẫn đang đọc báo.
Thông báo tìm người: Tìm kiếm một người bạn từ thời thơ ấu, cô gái tên là Tiểu Phỉ, cả người bạn và gia đình cô ấy chúng tôi đều đã mất liên lạc từ lâu. Một tuần nữa tôi sẽ đi định cư nước ngoài, vui lòng liên hệ với tôi trong thời gian sớm nhất. Thật đáng kinh ngạc, chúng tôi đều đã trưởng thành. Dưới đây là số điện thoại của tôi.
Dưới số điện thoại có đính kèm một bức tranh. Có một cô bé đang vung chân đá bóng qua đầu một cậu bé đứng giữa hai tảng đá.
Cha tháo khẩu trang, cầm mớ rau củ đã mua vào bếp. Trong bữa ăn, cha nói rằng bức tượng Thái Dương Điểu ở quảng trường đã bị phá bỏ. Tôi nói, ồ, họ muốn dựng bức tượng nào lên vậy? Cha nói, Cha không thấy, không nhìn rõ hình thù, không ai thấy cả. Sau này hóa ra là không có gì khác ngoài việc đem tượng chủ tịch ban đầu về, năm đó bức tượng bị kéo xuống vẫn còn nguyên vẹn và được cất giữ, và bây giờ chỉ cần mang ra dựng lại. Chỉ là tượng những người lính bên dưới, những bức tượng nhỏ đã bị hỏng hồi đó bây giờ sẽ được dựng lại. Cha không biết con số có giống như ngày xưa không. Tôi nói, ồ. Cha nói, cha nghĩ là sẽ ổn thôi. Tôi nói, ừm. Cha nói, con đi gặp đi. Ban đầu cha muốn đi để thăm dò Tiểu Thụ, nhưng cha sợ sẽ gây ra rắc rối. Con cứ tới đó đi.
Tôi từ trên xe lăn ngã về phía trước, cái bát rơi xuống đất, cơm vương vãi khắp sàn. Cha tôi bế tôi lên và đặt tôi trở lại xe lăn. Tôi nói, cha đưa con đến, rồi con sẽ gặp cậu ấy một mình. Cha nói, con phải nghĩ xem chỗ nào mà chân con không bị bất tiện, nếu không thì con lại không đi đâu được. Tôi nói, con đã nghĩ về chuyện đó, gặp ở trên thuyền. Cha nói, gặp trên thuyền ổn đấy, mỗi người một thuyền, nói chuyện với nhau. Tôi nói, cậu ấy không thể nhìn thấy rằng chân con bị tật. Cha rút súng từ thắt lưng ra, đặt trên bàn, nói: con mang theo cái này, cất vào cặp, nếu không cần thiết thì đừng dùng. Khi đã dùng thì đừng tỏ ra do dự nhân từ. Tôi nhìn vào khẩu súng. Cha lấy một khẩu súng khác từ sau lưng và nói, hai chúng ta mỗi người một khẩu súng, con có bảy viên đạn trong đó. Con chờ ở nhà, cha sẽ mua sim điện thoại mới cho con.
Tôi đã sử dụng sim điện thoại mới để gửi tin nhắn cho Tiểu Thụ. Hẹn gặp cậu ở giữa hồ nước nhân tạo ở công viên Bắc Lăng vào khoảng 12 giờ trưa ngày mai. Sau khi nhắn tin xong, cha tôi cho sim điện thoại vào bếp ga để nung chảy. Cha tôi nói, trưa mai nếu nó muốn thì nó sẽ tới, còn không thì hãy quên đi, chúng ta chỉ có thể tiếp tục như thế này, con hãy hứa với cha đi. Tôi nói, con xin hứa. Cha, con nợ cha quá nhiều. Cha nói, không cần khách sáo. Hai đứa vẫn luôn muốn gặp nhau. Tương lai sẽ vẫn giống như trước đây.