[GẶP GIÓ] CHƯƠNG 6 – CỔNG TRỜI (PHẦN MỘT)

Dịch sang tiếng Việt bởi “Chân ái của Lục Hương” (Hai phần này mình nhờ anh nhà mình dịch hộ từ tiếng Trung sang tiếng Việt, các chú thích trong phần này thì là của mình)


Thức tỉnh trong quá trình tự huấn luyện bản thân, không còn thỏa mãn với việc chuyển động theo cơn gió. Tôi bắt đầu vùng vẫy thân thể mình, muốn bắt giữ gió, khống chế gió, hi vọng có thể đứng vững chân trong gió.

(Lục Hương: Từ trong nguyên bản tiếng Trung là “Xương hạp” có nghĩa là cổng trời, tên tiếng Anh của chương này trong sách cũng là “The Gate of Heaven.” Nhưng mình có tìm được một chỗ chú giải từ “Xương hạp” có nghĩa là gió thu, lấy từ một câu trong tác phẩm của Quách Phác (郭璞): Xương hạp tây nam lai” (閶闔西南來) có nghĩa là Gió thu từ hướng tây nam lại, còn gọi là “xương hạp phong” (閶闔風) cũng viết là “xương hạp” (昌盍). Cách hiểu này cũng khá nhất quán với ba chữ “Tây hàn phong” bên cạnh tiêu đề Chương 6 trong sách).


NHẬP BẤT PHÚC XUẤT

(Lục Hương: Cụm từ này là một điển cố trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, có nghĩa là những gì thu vào không đủ so với những gì xuất ra ngoài)

Thời gian diễn ra liên hoan phim về cơ bản mọi người đều khá là bận. Mấy ngày đó cũng chẳng có gì chơi, tôi cũng không hẹn bạn bè gặp mặt gì cả, cứ làm việc suốt. Mỗi ngày sau khi công việc kết thúc trở về là tôi nằm lăn ra ngủ, ngày hôm sau ngủ dậy lại tiếp tục làm việc. Cứ như vậy kéo dài liên tục hai ba ngày, đây là trạng thái công việc thường thấy nhất của tôi sau khi kết thúc việc quay bộ phim trước đó.

Nói thực lòng gần đây tôi có cảm giác hơi bắt đầu bước vào giai đoạn mệt mỏi rồi, lúc nào cũng là không muốn làm việc cho lắm, có thể là vì đã để mình xuất hiện trước mặt khán giả quá nhiều, lộ diện trước mặt đạo diễn quá nhiều, để lộ trước mặt người khác quá nhiều, không có thời gian dành riêng cho mình tĩnh tâm lại để làm những việc khác nữa.

Khoảng thời gian như vậy kéo dài thì sẽ có cảm giác không quen lắm, tôi sẽ cảm thấy mình trống rỗng, không chỉ là thân thể trống rỗng mà cả tâm hồn cũng thấy trống rỗng. Năng lượng của một người có hạn, bạn cứ móc hết những thứ của mình ra ngoài, đưa ra ngoài cho người khác, thời gian kéo dài sẽ cảm thấy mình bị móc trống rỗng hết cả. Thêm vào đó là nguyên nhân về tuổi tác. Bản thân tôi không có nhiều kinh nghiệm cuộc sống và trải nghiệm sống để làm rường cột chống đỡ cho những việc này.

Lấy một ví dụ đơn giản, như khi chụp ảnh tạp chí, tôi có thể trưng ra một động tác hoặc một vẻ mặt rất đẹp, hoặc tôi có thể phô bày vài ba trạng thái tương đối đẹp. Bạn chụp một quyển, hai quyển, ba quyển tạp chí thì có thể được, nhưng bạn không thể đi chụp ảnh cho tạp chí nào cũng lôi động tác ấy ra mà chụp được.

Thực ra thì bản thân tôi cũng biết mình có rất nhiều nét mặt giống hệt nhau, và bắt đầu cảm thấy hơi chán, hơi bực bội. Một mặt thì tôi không thỏa mãn với trạng thái như vậy, mặt khác quả thực là vào lúc đó thì tôi không thể tìm ra được vẻ mặt nào khác, cũng không biết nên có những vẻ mặt hoặc tư thế nào tốt hơn và phong phú hơn. Những thứ mà tôi có thể nghĩ ra thì tôi đã làm hết rồi.

Có lẽ là những người lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm làm việc phong phú hơn hoặc có trải nghiệm phong phú hơn, thì họ có thể có nhiều trạng thái hoặc gương mặt khác nhau. Với độ tuổi này của tôi và kinh nghiệm sống chưa nhiều của tôi thì chỉ được đến như vậy thôi. Vả lại, những gì mà tôi có thể đưa ra thì tôi đã đưa hết rồi.

Như vậy thì tôi phát hiện ra rằng thứ mình nhập vào (học được) không đủ để trưng ra. Kiểu như là kiếm tiền thì ít mà tiêu tiền thì nhiều vậy. Mỗi lần cảm thấy mình rất là uể oải, cảm thấy những thứ mình học được đã không đủ để giúp mình chống đỡ được nữa, thì tôi chỉ muốn dừng lại, muốn học tập tiếp, muốn đi bù đắp thêm cho mình, muốn để mình trở nên ổn trọng hơn một chút.

Continue reading “[GẶP GIÓ] CHƯƠNG 6 – CỔNG TRỜI (PHẦN MỘT)”

PHÂN CẤP DANH PHẬN Ở TRUNG QUỐC CỦA CÁC THƯƠNG HIỆU HẠNG SANG: NGƯỜI PHÁT NGÔN, ĐẠI SỨ, BẠN THÂN

Lược dịch và viết bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí

Link bài viết gốc: https://www.ellemen.com/youth/a34984186/ambassador-of-luxury-brands/

Take out with permission and full credit


Ai theo dõi C-biz chắc đều thấy một trong những tiêu chí đánh giá sự thành công và độ nổi tiếng của các ngôi sao (diễn viên/ca sĩ…) ở Trung Quốc là việc có danh phận (title) với các nhãn hàng cao cấp (luxury brands). Việc phân loại các thương hiệu hạng sang mình đã viết một bài ở đây (https://haonhienchikhi.com/2021/02/08/tim-hiểu-vê-cac-thương-hiệu-hạng-sang-luxury-brand/). Trong bài viết này chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về việc phân cấp (classification) các danh phận (title) ở Trung Quốc của các thương hiệu hạng sang (luxury brand) nhé. Về phân cấp danh phận của các thương hiệu hạng sang thì riêng ở Trung Quốc có đặc thù là tài nguyên thì ít nhưng số người muốn có danh phận thì nhiều nên việc phân cấp danh phận ở Trung Quốc có đặc thù riêng khác với các quốc gia khác.

Bài viết này mình dựa trên một bài báo của Elle Men China, theo mình thì đây cũng có thể coi là nguồn chính thống để tham khảo. Ngoài ra, theo mình thì không chỉ với các thương hiệu hạng sang, danh phận của các nhãn hàng khác (kể cả quốc tế và nội địa) ở Trung Quốc cũng đúng với nội dung phân cấp đề cập trong bài này.


Vào dịp cuối năm có rất nhiều sự kiện diễn ra. Mỗi ngày chúng ta đều có thể thấy những ngôi sao khác nhau xúng xính áo quần tham gia các hoạt động của một thương hiệu nào đó. Vậy mối quan hệ giữa những ngôi sao này với các thương hiệu hạng sang là như thế nào? Danh phận của các thương hiệu hạng sang này được chia thành bao nhiêu cấp bậc?

Trên thực tế, khi nói đến danh phận trong các đại ngôn (代言/hợp đồng quảng cáo/endorsement) với các thương hiệu, ở nước ngoài chỉ sử dụng “Ambassador” (Đại sứ) để mô tả danh phận của những người nhận đại ngôn, không có sự phân biệt rõ rệt như trong tiếng Trung. Và từ trước đến nay, các chiến dịch quảng cáo của các thương hiệu hạng sang chủ yếu sử dụng người mẫu, ngôi sao ít được sử dụng trong các chiến dịch quảng cáo.

Trong những năm gần đây, các thương hiệu hạng sang ngày càng chú ý đến thị trường nội địa Trung Quốc. Khi sức mạnh của các ngôi sao ngày càng trở nên nổi bật, các thương hiệu hạng sang đã bắt đầu sử dụng các ngôi sao làm đại sứ (大使/ambassador) và thậm chí là người phát ngôn (代言人/spokeperson) tại Trung Quốc.

Theo mức độ ảnh hưởng của ngôi sao, các thương hiệu hạng sang thường phân chia danh phận dành cho các ngôi sao thành ba cấp độ: người phát ngôn thương hiệu (品牌代言人/spokeperson), đại sứ thương hiệu (品牌大使/brand ambassador) và bạn thân thương hiệu (品牌挚友/brand friend).

Continue reading “PHÂN CẤP DANH PHẬN Ở TRUNG QUỐC CỦA CÁC THƯƠNG HIỆU HẠNG SANG: NGƯỜI PHÁT NGÔN, ĐẠI SỨ, BẠN THÂN”

MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN CUỐI: TRANG THỤ

“Châm một mồi lửa, chờ đợi một người.”

Truyện ngắn: Moses trên đồng bằng (平原上的摩西/Moses on the plain/Moses trên bình nguyên)

Tác giả: Song Tuyết Đào

Dịch sang tiếng Việt: Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


TRANG THỤ

Khi lên thuyền, tôi thấy một chiếc thuyền nhỏ đang trôi giữa hồ. Tôi chèo thuyền về phía đó. Không phải là ngày nghỉ lễ, trên hồ chỉ có hai chiếc thuyền. Làn gió thu mát rượi thổi qua, trên mặt hồ có những gợn sóng nhỏ, tựa như có thứ gì đó đang khẽ lay động giữa mặt hồ. Chèo thuyền lại gần, tôi thấy Lí Phỉ. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác chần bông màu đỏ, choàng khăn quàng cổ màu đen, mặc quần bò, đi giày da nâu và buộc tóc đuôi ngựa. Dưới chân cô có một cái túi màu đen, và một đôi găng tay được đặt trên túi. Cô ấy cứ tiếp tục nhìn tôi chăm chú khi tôi chèo về phía cô. Cô ấy vẫn giống như năm mười hai tuổi, ngoại hình có thể nhận ra ngay, chỉ khác là đã lớn hơn gấp đôi, tóc đã hoa râm lấm tấm bạc, nhưng cô ấy không già. Đôi mắt tôi vẫn giống như khi tôi còn nhỏ, tôi không hề chớp mắt khi nhìn mọi người, như thể tôi đang sững sờ bàng hoàng, nhưng thật ra tôi đã nhìn thấy rồi.

Tôi nói, để cậu đợi lâu rồi. Cô ấy nói, không, mới một lúc thôi. Tôi cười và nói, cậu không thay đổi nhiều. Cô ấy nói, cậu cũng vậy, chỉ là có thêm bộ râu. Khi đến gặp bạn cũ, mình không cạo râu. Tôi nói, bây giờ cậu đang làm gì thế? Cô ấy nói, làm thế nào mà vừa đến cậu đã gặng hỏi ngay vậy? Thế còn cậu thì sao? Tôi nghĩ một lúc rồi nói, mình có thể nói thật với cậu không? Cô ấy nói, cậu cứ thành thật mà nói. Tôi nói, bây giờ mình là cảnh sát. Cô ấy ngưng cười, mím môi nhìn tôi rồi nói, tốt đấy, công chức nhà nước. Tôi nói, hồi nhỏ mình rất lầy lội đúng không? Cô ấy im lặng một lúc và nói, đúng thế. Tôi nói, bây giờ mình đã trưởng thành, mình có thể bảo vệ mọi người.

Một lúc lâu sau cô ấy không nói gì, buộc lại chiếc khăn. Một lúc sau cô ấy nói, Phó lão sư bây giờ thế nào? Tôi nói, rất tốt, đi du lịch vòng quanh thế giới. Cô ấy nói, như vậy là tốt ư? Tôi nói, thành thật mà nói, mình không biết. Mẹ vẫn tìm kiếm cậu. Cô ấy nói, bảo cô ấy đừng tìm nữa, mình không đáng. Tôi nói, mình không nghĩ vậy. Nếu cậu không vội, hãy để mình kể cho cậu nghe những gì mình đã làm trong nhiều năm qua. Cô ấy nói, cậu kể đi. Tôi bắt đầu kể về người bạn gái mà tôi đã yêu khi học ở trường cảnh sát, và tôi rất buồn sau khi chia tay, và tôi đã chạy như điên trong sân trường sau khi uống đến say mèm. Tôi cũng kể rằng do việc làm cảnh sát nên tôi đã khá căng thẳng với cha tôi, tôi kể cho đến tình hình hiện tại. Cô ấy lắng nghe rất chăm chú, và thỉnh thoảng xen vào hỏi điều gì đó, chẳng hạn, cô ấy có thú vị không? Hoặc, mình không hiểu, mình chưa từng học đại học, vui lòng cho mình biết thêm. Hiếm khi mà tôi có thể có được một khán giả chăm chú như vậy. Sau khi nói xong, tôi toát mồ hôi như tắm. Tôi nói, thật nhàm chán, nhiều năm như vậy mà kể có một lúc là hết rồi. Cô ấy nói, không hề nhàm chán. Nếu cậu để mình kể về mình, thì chỉ một câu là xong.

Tôi nói, cậu sẽ tự về hay bác Lý đến đón? Hay bác ấy đang rình núp quanh đây? Cô ấy không nói. Tôi nói, bây giờ bác Lý đang làm gì? Cô ấy không nói. Tôi nói rằng bác Lý đã giết 5 tài xế taxi cách đây 12 năm. Cách đây không lâu, bác ấy còn giết hai quản lý đô thị, một bằng búa hoặc cờ lê, và một bằng súng. Cô ấy không nói. Tôi nói, mình không yêu cầu cậu giúp mình, mình yêu cầu cậu tự suy nghĩ về vấn đề này. Cô ấy nói, chuyện này không cần thiết, cậu không cần phải nhắc nhở tôi về chuyện này. Tôi nói, hãy nói cho mình biết nơi để tìm bác Lý. Sau đó qua thuyền của mình, chúng ta chèo vào bờ, và sau đó chúng ta đi tìm Phó lão sư. Cô ấy nói, nếu không có chuyện này, thì cậu có tìm đến tôi không? Tôi nói, có thể là không, nhưng hôm nay mình đến đây một mình, không ai biết rằng mình ở đây, và chuyện này đã xảy ra rồi, mình đến với cậu, và mình không thể thay đổi được việc này.

Continue reading “MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN CUỐI: TRANG THỤ”

MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN MƯỜI BA: LÍ PHỈ

Truyện ngắn: Moses trên đồng bằng (平原上的摩西/Moses on the plain/Moses trên bình nguyên)

Tác giả: Song Tuyết Đào

Dịch sang tiếng Việt: Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


LÍ PHỈ

Vào hôm đọc được tờ báo đó, tôi đã mất ngủ cả đêm. Tôi đặt tờ báo bên cạnh gối và đọc nó nhiều lần trong đêm. Hai ngày trước, cha tôi nói với tôi rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với Thiên Bác, và chậu hoa nhài châu Phi không còn đặt cạnh cửa sổ nữa. Tôi biết rằng có nhiều chuyện sắp sửa bắt đầu. Nhưng tôi không ngờ rằng Tiểu Thụ đã xuất hiện đầu tiên. Sáng sớm hôm sau, tôi ngăn cha lại và đưa cho ông xem tờ báo. Sau khi đọc mẩu tin, cha tôi nói, đó là một sự trùng hợp thôi. Tôi không nói gì. Cha nói, cha biết con nghĩ gì. Tôi nói, con nghĩ gì chứ? Cha nói, co nghĩ chắc không sao đâu. Tôi gật đầu. Cha nói rằng, theo logic thì Thiên Bác sẽ không nói gì đâu, cha tin nó, và nếu nó khai báo gì thì họ không cần phải tìm kiếm chúng ta bằng một thông báo tìm người. Tôi gật đầu. Cha nói, nhưng đó là một sự trùng hợp. Tôi nói, cha, có phải cha còn giấu con điều gì không? Cha nói, để cha lên xe đi làm đã, cha sẽ suy nghĩ thêm.

Cha tôi hiện giờ là một tài xế taxi.
Buổi tối khi cha tôi quay về, tôi ngồi trên xe lăn và vẫn đang đọc báo.

Thông báo tìm người: Tìm kiếm một người bạn từ thời thơ ấu, cô gái tên là Tiểu Phỉ, cả người bạn và gia đình cô ấy chúng tôi đều đã mất liên lạc từ lâu. Một tuần nữa tôi sẽ đi định cư nước ngoài, vui lòng liên hệ với tôi trong thời gian sớm nhất. Thật đáng kinh ngạc, chúng tôi đều đã trưởng thành. Dưới đây là số điện thoại của tôi.

Dưới số điện thoại có đính kèm một bức tranh. Có một cô bé đang vung chân đá bóng qua đầu một cậu bé đứng giữa hai tảng đá.

Cha tháo khẩu trang, cầm mớ rau củ đã mua vào bếp. Trong bữa ăn, cha nói rằng bức tượng Thái Dương Điểu ở quảng trường đã bị phá bỏ. Tôi nói, ồ, họ muốn dựng bức tượng nào lên vậy? Cha nói, Cha không thấy, không nhìn rõ hình thù, không ai thấy cả. Sau này hóa ra là không có gì khác ngoài việc đem tượng chủ tịch ban đầu về, năm đó bức tượng bị kéo xuống vẫn còn nguyên vẹn và được cất giữ, và bây giờ chỉ cần mang ra dựng lại. Chỉ là tượng những người lính bên dưới, những bức tượng nhỏ đã bị hỏng hồi đó bây giờ sẽ được dựng lại. Cha không biết con số có giống như ngày xưa không. Tôi nói, ồ. Cha nói, cha nghĩ là sẽ ổn thôi. Tôi nói, ừm. Cha nói, con đi gặp đi. Ban đầu cha muốn đi để thăm dò Tiểu Thụ, nhưng cha sợ sẽ gây ra rắc rối. Con cứ tới đó đi.

Tôi từ trên xe lăn ngã về phía trước, cái bát rơi xuống đất, cơm vương vãi khắp sàn. Cha tôi bế tôi lên và đặt tôi trở lại xe lăn. Tôi nói, cha đưa con đến, rồi con sẽ gặp cậu ấy một mình. Cha nói, con phải nghĩ xem chỗ nào mà chân con không bị bất tiện, nếu không thì con lại không đi đâu được. Tôi nói, con đã nghĩ về chuyện đó, gặp ở trên thuyền. Cha nói, gặp trên thuyền ổn đấy, mỗi người một thuyền, nói chuyện với nhau. Tôi nói, cậu ấy không thể nhìn thấy rằng chân con bị tật. Cha rút súng từ thắt lưng ra, đặt trên bàn, nói: con mang theo cái này, cất vào cặp, nếu không cần thiết thì đừng dùng. Khi đã dùng thì đừng tỏ ra do dự nhân từ. Tôi nhìn vào khẩu súng. Cha lấy một khẩu súng khác từ sau lưng và nói, hai chúng ta mỗi người một khẩu súng, con có bảy viên đạn trong đó. Con chờ ở nhà, cha sẽ mua sim điện thoại mới cho con.

Tôi đã sử dụng sim điện thoại mới để gửi tin nhắn cho Tiểu Thụ. Hẹn gặp cậu ở giữa hồ nước nhân tạo ở công viên Bắc Lăng vào khoảng 12 giờ trưa ngày mai. Sau khi nhắn tin xong, cha tôi cho sim điện thoại vào bếp ga để nung chảy. Cha tôi nói, trưa mai nếu nó muốn thì nó sẽ tới, còn không thì hãy quên đi, chúng ta chỉ có thể tiếp tục như thế này, con hãy hứa với cha đi. Tôi nói, con xin hứa. Cha, con nợ cha quá nhiều. Cha nói, không cần khách sáo. Hai đứa vẫn luôn muốn gặp nhau. Tương lai sẽ vẫn giống như trước đây.

LƯU HẠO NHIÊN x PHỤ KIỆN THỜI TRANG (PHẦN 2): TIFFANY & CO.

Viết bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí

Take out with permission and full credit


Trong phần 1 (xem ở đây https://haonhienchikhi.com/2021/06/17/luu-hao-nhien-x-phu-kien-thoi-trang-phan-1-piaget/) chúng ta đã xem sự kết hợp khéo léo của Lưu Hạo Nhiên và Piaget. Ở phần 2 này chúng ta sẽ hồi tưởng lại quá khứ một chút, điểm lại những phụ kiện thời trang (cài áo, nhẫn, vòng tay, vòng cổ, mặt dây chuyền, hoa tai dùng làm cài áo) của Tiffany & Co. mà Lưu Hạo Nhiên sử dụng trong các sự kiện (event) nhé.

Lưu Hạo Nhiên hợp tác với Tiffany & Co. từ T9/2018 khi tham gia một số sự kiện của Tiffany & Co. T3/2019, Lưu Hạo Nhiên đi cùng Tiffany & Co. sang Kenya (châu Phi) trong chiến dịch “Save the Wild” của nhãn hàng (mình sẽ có một bài riêng về sự kiện này). T5/2019, Lưu Hạo Nhiên là gương mặt quảng bá campaign ngày 520 của Tiffany & Co. Trong sự kiện ngày 26/10/2019 của nhãn hàng, Tiffany & Co. công bố chính thức Lưu Hạo Nhiên là Đại sứ thương hiệu Tiffany & Co. Đến khoảng T3/2020 thì hai bên kết thúc hợp tác trong sự thân thiện. Trong quá trình hợp tác, đãi ngộ của Tiffany & Co. dành cho Lưu Hạo Nhiên là rất tốt, Lưu Hạo Nhiên tham gia các campaign quan trọng của hãng, trong đó có chiến dịch “Save the Wild,” đẩy nhiều bìa tạp chí cho cậu ấy. Lưu Hạo Nhiên cũng thể hiện sự trân trọng với nhãn hàng khi luôn sử dụng trang sức Tiffany & Co. trong các sự kiện quan trọng trong suốt quá trình hợp tác.

Một điều thú vị đáng lưu ý là từ khi Lưu Hạo Nhiên hợp tác với các hãng có dòng trang sức cao cấp như Tiffany & Co. (Lưu Hạo Nhiên là Đại sứ thương hiệu Tiffany & Co. từ T10/2019-T3/2020) và Piaget (Lưu Hạo Nhiên là Đại sứ thương hiệu Piaget tại Trung Quốc từ T7/2020, đến T6/2021 thì thăng cấp lên Người phát ngôn thương hiệu Piaget tại Trung Quốc) thì cậu ấy hay sử dụng hoa tai (earring) và mặt dây chuyền (pendant) để làm cài áo (brooch). Đây là một sự phá cách sáng tạo của stylist Ming (JetLagOfficial) và Lưu Hạo Nhiên khi vừa quảng bá được sản phẩm của nhãn hàng mà vẫn giữ được sự nhất quán về phong cách của bản thân cậu ấy là nam tính, sang trọng, lịch lãm và tối giản.

Continue reading “LƯU HẠO NHIÊN x PHỤ KIỆN THỜI TRANG (PHẦN 2): TIFFANY & CO.”

LƯU HẠO NHIÊN x PHỤ KIỆN THỜI TRANG (PHẦN 1): PIAGET

Viết bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí

Take out with permission and full credit


Lưu Hạo Nhiên bình thường cũng khá giản dị, với trang phục thường ngày thì cậu ấy không dùng nhiều phụ kiện, chủ yếu là đồng hồ (watch). Tuy nhiên khi đi thảm đỏ hoặc tham gia các sự kiện nhãn hàng thì ngoài đồng hồ Lưu Hạo Nhiên còn hay sử dụng cài áo (brooch), đôi khi có sử dụng thêm nhẫn (ring), vòng cổ (necklace), vòng tay (bracelet).

Một điều thú vị đáng lưu ý là từ khi Lưu Hạo Nhiên hợp tác với các hãng có dòng trang sức cao cấp như Tiffany & Co. (Lưu Hạo Nhiên là Đại sứ thương hiệu Tiffany & Co. từ T10/2019-T3/2020) và Piaget (Lưu Hạo Nhiên là Đại sứ thương hiệu Piaget tại Trung Quốc từ T7/2020, đến T6/2021 thì thăng cấp lên Người phát ngôn thương hiệu Piaget tại Trung Quốc) thì cậu ấy hay sử dụng hoa tai (earring) để làm cài áo (brooch). Đây là một sự phá cách sáng tạo của stylist Ming (JetLagOfficial) và Lưu Hạo Nhiên khi vừa quảng bá được sản phẩm của nhãn hàng mà vẫn giữ được sự nhất quán về phong cách của bản thân cậu ấy là nam tính, sang trọng, lịch lãm và tối giản.

Hãy cùng nhìn lại việc sử dụng phụ kiện thời trang của Lưu Hạo Nhiên trong các sự kiện (event) và trong trang phục thường ngày (casual wear) nhé. Phần 1 sẽ là về đồng hồ và trang sức Piaget, Lưu Hạo Nhiên hiện tại là Người phát ngôn thương hiệu Piaget tại Trung Quốc.

Mình sẽ sắp xếp theo thứ tự thời gian từ gần đến xa, và bài này sẽ cập nhật thêm khi có thêm thông tin mới từ các sự kiện và trang phục thường ngày của Lưu Hạo Nhiên. Với các sự kiện của nhãn hàng, mình sẽ ghi danh phận của Lưu Hạo Nhiên tại thời điểm tham gia sự kiện đó. Chi tiết về lịch sử hợp tác và danh phận của Lưu Hạo Nhiên với các nhãn hàng xem ở đây https://haonhienchikhi.com/gioi-thieu-ve-luu-hao-nhien-%e5%88%98%e6%98%8a%e7%84%b6-liu-haoran-turbo-liu/

Nếu muốn bổ sung thông tin hoặc cần làm rõ, các bạn có thể gửi comment cho mình tại bài này hoặc chat với mình qua Facebook Page “Hạo Nhiên Chi Khí – Archives” (https://www.facebook.com/haonhienchikhiarchives/)

Continue reading “LƯU HẠO NHIÊN x PHỤ KIỆN THỜI TRANG (PHẦN 1): PIAGET”

MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN MƯỜI HAI: TRIỆU TIỂU ĐÔNG

Truyện ngắn: Moses trên đồng bằng (平原上的摩西/Moses on the plain/Moses trên bình nguyên)

Tác giả: Song Tuyết Đào

Dịch sang tiếng Việt: Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


TRIỆU TIỂU ĐÔNG

Tôn Thiên Bác rất thú vị, anh ta chẳng nói gì cả. Tôi đã hỏi một vài người có kinh nghiệm, nhưng không có tác dụng. Anh ta chỉ là không hé một lời. Nếu bạn không cho anh ta ngủ, anh ta sẽ không ngủ, và nếu anh ta kiệt sức với bạn, sẽ làm kiệt quệ tất cả mọi người, và anh ta vẫn có thể chống đỡ. Tôi nói, nếu anh không biết, anh có thể nói rằng tôi không biết, và chúng tôi sẽ lưu lại trong hồ sơ. Anh ta vẫn chẳng nói gì, lâu lâu lại xoa bóp đốt sống cổ.

Chúng tôi để phòng khám mở cửa, tìm một bác sĩ Trung y từ nơi khác đến để khám bệnh. Chúng tôi đã tìm cả trong lẫn ngoài mà không thấy gì cả. Một người trong số họ nói rằng anh ta chưa từng nhìn thấy một nơi nào sạch sẽ như vậy, không giống như có người sinh hoạt ở đó. Tôi hỏi Tiểu Trang làm thế nào để xử lý vụ này. Từ lúc ở Bắc Kinh trở về, tâm trạng của Tiểu Trang có vẻ uể oải. Khi lên máy bay cậu ấy muốn hút thuốc nhưng kìm lại, sau khi xuống máy bay liền hút nửa bao Bình Nguyên trên đường đến cục công an.

Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ xã hội của tất cả những người phụ nữ có tên Lí Phỉ ở tại thành phố này và nhận thấy rằng có một người rất phù hợp với người mà chúng tôi đang tìm kiếm, sinh năm 1982. Cha cô ta tên là Lí Thủ Liêm, sinh năm 1954. Ông ta cao 1.76 mét, vốn là công nhân của một nhà máy sản xuất máy kéo và là thợ lắp máy, ông ta có thể lái máy kéo và ô tô. Sau khi bị cho thôi việc, ông ta đã bốc hơi khỏi xã hội. Lí Phỉ có hồ sơ lưu trữ tại trường tiểu học, đã biến mất sau khi tốt nghiệp tiểu học. Thời điểm của hai sự kiện này đều xảy ra vào năm 1995. Dựa trên tất cả thông tin chúng tôi có, Lí Thủ Liêm là nghi phạm chính trong vụ án giết người trên xe taxi năm 1995 và vụ án giết cán bộ quản lý đô thị năm 2007. Cho dù Lí Phỉ không phải đồng phạm, cô ta cũng là nhân chứng quan trọng. Một người nếu còn sống thì sẽ phải có dấu vết để lại, không rõ Lí Phỉ còn sống hay không, nhưng Lí Thủ Liêm chắc hẳn phải còn sống. Ở xã hội trung gian này, chỉ cần thay đổi thẻ căn cước thế hệ thứ hai một lần, và chắc hẳn ông ta có tên và danh tính mới.

Continue reading “MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN MƯỜI HAI: TRIỆU TIỂU ĐÔNG”

MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN MƯỜI MỘT: TRANG THỤ

Truyện ngắn: Moses trên đồng bằng (平原上的摩西/Moses on the plain/Moses trên bình nguyên)

Tác giả: Song Tuyết Đào

Dịch sang tiếng Việt: Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


TRANG THỤ

Cuối cùng Đội trưởng Triệu và tôi đã quyết định đến chỗ mẹ của Tưởng Bất Phàm, ngay cả khi đó chỉ là một cái giếng khô, chúng tôi cũng phải đi xuống và chạm vào nó. Chúng tôi đã điều tra hai mẹ con trong vụ việc bị bỏng và không có gì đáng ngờ. Người phụ nữ là một bà mẹ đơn thân và cô con gái có thành tích học tập tốt. Hai người đã nhận được một số tiền quyên góp lớn, và sự hồi phục của cô con gái tốt hơn mong đợi. Cả hai đều không có khả năng phạm tội hoặc động cơ phạm tội sâu xa hơn, cũng như không liên quan đến vụ án cũ. Về phía Tôn Thiên Bác, sau khi đến gặp anh ta chúng tôi đã thu được một số thông tin nhất định, khiến Đội trưởng Triệu rất phấn khích.

Những điều thu được cũng hẳn rõ ràng là chứng cứ. Phòng khám của Tôn Thiên Bác cực kỳ sạch sẽ không chút tì vết, hồ sơ bệnh án, cờ hiệu, bao cát, kim tiêm, thuốc bắc, giường ngủ đều được đặt ở vị trí thích hợp, và có hai chậu hoa nhài châu Phi cao ngang người. Có khoảng hơn chục cuốn sổ ghi chép bệnh án với nét chữ viết tay của hai người, người trước viết khá ẩu, người sau viết gọn gàng ngay ngắn, bệnh án được ghi chép chi tiết. Đi ra khỏi nhà trở lại xe, Đội trưởng Triệu hứng thú nói, người họ Tôn này dường như chẳng làm gì sai. Tôi nói, vâng, quá mức hoàn chỉnh. Anh ấy nói, cậu thử nói suy nghĩ của mình xem. Tôi nói, ta phải tìm gặp mẹ anh ta. Đội trưởng Triệu nói, được, việc tìm người không cần đến hai chúng ta trực tiếp ra tay, để cục thực hiện. Để anh gọi điện. Sau khi anh ấy gọi điện xong, hai chúng tôi ngồi trên xe hút thuốc. Tôi nói, Tưởng Bất Phàm để lại gì không? Anh ấy nói, đúng rồi, còn bộ quần áo anh ấy đang mặc lúc đó, mẹ anh ấy vẫn giữ, bộ quần áo còn dính máu và chưa giặt. Bà ấy nói đó là máu của con trai bà, không bẩn. Bà ấy đã chuyển nhà vài lần và vẫn mang theo tất cả. Tôi nói, Đội trưởng Triệu, em muốn xem. Anh ấy nói, đi thôi.

Continue reading “MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN MƯỜI MỘT: TRANG THỤ”

MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN MƯỜI: LÍ PHỈ

Truyện ngắn: Moses trên đồng bằng (平原上的摩西/Moses on the plain/Moses trên bình nguyên)

Tác giả: Song Tuyết Đào

Dịch sang tiếng Việt: Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


LÍ PHỈ

Tôi ngồi bên cửa sổ và nhìn ánh nắng rọi trên tán lá của cây dương. Vào giờ này ngày hôm qua, ánh nắng rọi trực tiếp vào một chiếc lá khác. Hai chiếc lá rất gần nhau, che chắn cho nhau, khi có gió thổi qua, chúng chạm vào nhau, một chiếc có bản rộng, chiếc kia hẹp hơn một chút, nằm gần rễ ngầm của cây, ánh sáng và bóng tối giao hòa. Mùa thu đã đến. Lá cây đang rụng dần. Tôi muốn vẽ chúng, nhưng tôi lo lắng rằng tôi không thể vẽ chúng sao cho thật giống, vì vậy tôi cứ thế để chúng mọc trên cây mà thôi. Cái cây này đã gắn bó với tôi từ rất lâu rồi. Mỗi lần tôi đến đây để chữa bệnh cho đôi chân, tôi sẽ ngồi đây, ngắm cái cây này, xem nó lớn lên và tán lá dày lên từng chút từng chút một, ngắm nhìn tán lá của nó đạt đến mức độ sum suê nhất, dần dần thay màu, rồi lá rụng khỏi cây, cái cây trở nên trơ trọi. Cây, cây, cây không đi được, cây thật bất lực.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi chuyển nhà, rồi sau đó lại chuyển nhà tiếp, nhưng lần đầu tiên chuyển nhà trong đời là ấn tượng nhất. Sau khi chuyển nhà, hầu hết đồ đạc đều không còn. Căn nhà nhỏ hơn trước một nửa. Ngày đầu tôi dọn đến thì kháng lạnh ngắt, cha tôi đang dựng bếp thì một tiếng động lớn làm tôi ngã văng ra khỏi kháng và mặt đập xuống nền đất. Chiếc kháng bị sập thành một hố lớn, đó là do khí mêtan tích trữ trong đó quá lâu, bị lửa đốt nóng lên và bùng lên phát ra ngoài. Đôi khi đi học về, tôi ngồi trên mép cái kháng xa lạ, điều tôi nghĩ đến nhiều nhất là nhà của Tiểu Thụ, sân nhà mà tôi thường đến.

Tôi nghĩ về việc Tiểu Thụ dùng cành cây chặt một con sâu ra làm đôi, tôi ngoảnh mặt đi không nhìn, và Tiểu Thụ hỏi, có chuyện gì vậy? Tôi nói, chẳng sao cả. Tiểu Thụ nói, cậu thì biết cái gì? Nó ăn lá. Tôi nói, đó không phải lỗi của nó. Trước khi ra khỏi ngõ, tôi đã nói với Tiểu Thụ, Tiểu Thụ này, sắp đến Giáng sinh rồi. Tiểu Thụ nói, hôm đó mình rảnh, còn ba tháng nữa mới đến Giáng sinh. Tôi nói rằng, đến Giáng sinh thì chúng ta không còn là hàng xóm của nhau nữa. Tiểu Thụ nói, có chuyện gì thế, tôi phải làm sao. Tôi biết rằng nhà cậu ấy có lệ hàng năm tổ chức lễ Giáng sinh, vào mỗi đêm Giáng sinh dì Phó Đông Tâm đều tặng quà cho mọi người. Có một năm dì ấy tặng tôi một cuốn sổ có ghi một câu ở trang đầu, “Chẳng ai có thể ở cạnh nhau mãi mãi, nhưng có thể mãi mãi bên nhau.” Mặc dù tôi không hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng tôi thích nét chữ của Phó lão sư, giống như một người đàn ông, mạnh mẽ và ngay thẳng.

Tôi nói, cậu muốn gì? Tiểu Thụ nói, cậu có đủ khả năng thực hiện không? Mình chẳng muốn đâu, mẹ mình lại còn mắng thêm ấy? Tôi nói, mình có thể làm gì đó cho cậu. Tiểu Thụ nói, cậu định làm gì? Tôi nói, pháo hoa được không? Tiểu Thụ nói, giống như lần cậu đốt hộp diêm đó? Tôi nói, cậu còn nhớ à? Tiểu Thụ nói rằng như vậy quá nhỏ và nhàm chán. Tôi nói, cậu muốn lớn cỡ nào? Tiểu Thụ nói, càng lớn càng tốt. Cậu ấy giang tay ra to hết cỡ, nói rằng Tết mẹ mình không mua cho mình pháo hoa, vì sợ rằng mình sẽ bắn vào người khác. Tôi nghĩ về điều đó và nói, mình biết có một cánh đồng cao lương ở Đông Đầu. Cha mình đã từng đưa mình đến chơi nhà một bác người quen ở đó, mình đã từng tới nơi đó. Vào mùa đông, có những đụn rạ cao lương không bị chặt bỏ. Tất cả đều đã héo quắt rồi. Trông giống một cây thông Noel. Tiểu Thụ nói, cậu dám đi không? Tôi nói, có lẽ tôi có thể đốt một đụn rạ lớn, như một phần của cây thông Noel. Tiểu Thụ vỗ tay nói, cậu có dám không? Tôi nói, cậu có đi xem không? Cậu có thể nhìn thấy nó sau khi đi qua Tiểu đoàn Điện Than số 4. Tiểu Thụ nói, nếu cậu dám đi, mình cũng dám đi. Tôi nói, dù cho cậu ở đâu đi chăng nữa? Cậu ấy nói, bất kể mình ở đâu. Tôi nói, nếu Phó lão sư không cho cậu đi thì sao? Tiểu Thụ nói, đừng lo lắng về điều đó, mình sẽ tìm cách. Tôi nói, mấy giờ? Tiểu Thụ nói, xem sớm quá thì không hay, mười một giờ nhé? Tôi nói, mười một giờ, đừng quên đấy. Tiểu Thụ nói, mình có trí nhớ tốt, phụ thuộc vào việc mình có thích nhớ hay không. Mình sẽ đến đó.

Continue reading “MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN MƯỜI: LÍ PHỈ”

MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN CHÍN: PHÓ ĐÔNG TÂM

Truyện ngắn: Moses trên đồng bằng (平原上的摩西/Moses on the plain/Moses trên bình nguyên)

Tác giả: Song Tuyết Đào

Dịch sang tiếng Việt: Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


PHÓ ĐÔNG TÂM

Trước khi chúng tôi chuyển đi, có một buổi tối nọ Đức Tăng vắng nhà, và tôi muốn nói chuyện với Lão Lí. Một là về tương lai, về việc học hành của Tiểu Phỉ, còn một là về quá khứ. Khi tôi bước đến cửa nhà anh ấy, tôi thấy Lão Lí đang ngồi trên kháng sửa chiếc đồng hồ treo tường, hôm nay Tiểu Phỉ không có nhà, con bé đang đi dự liên hoan ở trường. Đó là một buổi tối đầu thu năm 1995, trên bầu trời thành phố vẫn còn nhìn thấy những vì sao. Tôi đứng trong sân nhà anh ấy và nhìn anh gỡ chiếc đồng hồ treo tường ra, dùng một chiếc đinh nhỏ chọc vào bộ phận chuyển động, lau nó và vặn nó bằng một cái tuốc nơ vít nhỏ. Trên đầu đeo chiếc khăn kiểu thợ săn, anh ấy quả thật bất khả chiến bại. Trên sân đầy đồ cũ, vali, chạn gỗ, giày da, xoong nồi, thìa dĩa. Đó là để bán, nếu vẫn gom chưa đủ tiền, có thể đồng hồ cũng sẽ được bán, nhưng anh ấy cần phải sửa nó trước. Tôi gõ cửa, anh ngồi trên kháng ngẩng đầu lên nói, Phó lão sư đến chơi. Tôi nói, Tiểu Phỉ đã gọi như vậy rồi, anh Lí đừng gọi như vậy nữa, em đã nói với anh mấy lần rồi. Anh ấy để gọn lại các bộ phận của đồng hồ, xuống khỏi kháng đứng trên mặt đất nói, mời Phó lão sư ngồi. Tôi ngồi xuống, anh rửa tay bằng xà phòng, ra sân mở chạn lấy ra một chiếc nồi sắt, pha cho tôi một tách trà. Tôi nói, anh hãy ngồi xuống đi, em muốn nói chuyện với anh về Tiểu Phỉ. Anh ấy nói, sau khi ngồi một lúc lâu thì tôi muốn đứng một lúc. Tôi nói, điểm thi thử cuối cùng của Tiểu Phỉ nhiều hơn 30 điểm so với điểm đầu vào của trường trung học cơ sở tốt nhất. Anh nói, là nhờ Phó lão sư dạy tốt. Tôi nói, em đâu có dạy, kết quả thi là nỗ lực của chính con bé. Anh ấy nói, con bé có thể ngồi học chăm chỉ. Tôi nói, đừng quá bận tâm đến học phí, chúng ta có ít tiền dư ở đây. Anh ấy nói, tôi không quan tâm, tôi có thể lo được cho con bé. Tôi nhận lời chúc phúc của Phó lão sư thôi. Tôi nói ngày xưa đồ đệ xuống núi sau khi học nghệ thành tài, sư phụ còn tặng kiếm hay lộ phí tùy thân. Xin anh đừng khách sáo, thật sự là không cần như vậy, khi nào anh quay lại thì trả em sau cũng được.

Anh ấy nhấc tách trà của tôi đang đặt trên bàn kháng, gạn nước và rót thêm nước nóng. Uống nước nóng nhé, trà thảo mộc nguội dễ làm đau bụng, anh ấy nói, tôi cũng có thợ học việc, họ giỏi hơn tôi sau khi học, nhưng tôi không quan trọng việc đó. Họ ra quảng trường ngồi, tôi nghỉ ngơi ở nhà, không mất lòng người ta, cũng không phải đi xin ăn. Tôi cho tay vào trong túi quần lấy ra cái túi giấy đã chuẩn bị sẵn, anh ấy đè khuỷu tay tôi xuống và nói, Phó lão sư, đừng làm thế, đừng nói về chuyện đó nữa. Nếu có rút ra, tôi sẽ ném trả đấy. Tôi nhìn vào mắt anh ấy, đôi mắt rất to, không giống như nhiều người làm lâu năm trong nhà máy. Lời so sánh này nghe có vẻ sỗ sàng, nhưng chỉ là để tham chiếu mà thôi. Tôi nới lỏng túi giấy, rút tay ra và nói, em hiểu rồi, đây rốt cuộc là chuyện của anh và Tiểu Phỉ. Em sẽ rút lui, được chứ? Anh ấy nói, không phải là rút lui, mỗi người có một con đường riêng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ làm chủ việc học của con bé.

Continue reading “MOSES TRÊN ĐỒNG BẰNG – PHẦN CHÍN: PHÓ ĐÔNG TÂM”