
Dịch sang tiếng Việt bởi “Chân ái của Lục Hương” (Hai phần này mình nhờ anh nhà mình dịch hộ từ tiếng Trung sang tiếng Việt, các chú thích trong phần này thì là của mình)
Thức tỉnh trong quá trình tự huấn luyện bản thân, không còn thỏa mãn với việc chuyển động theo cơn gió. Tôi bắt đầu vùng vẫy thân thể mình, muốn bắt giữ gió, khống chế gió, hi vọng có thể đứng vững chân trong gió.
(Lục Hương: Từ trong nguyên bản tiếng Trung là “Xương hạp” có nghĩa là cổng trời, tên tiếng Anh của chương này trong sách cũng là “The Gate of Heaven.” Nhưng mình có tìm được một chỗ chú giải từ “Xương hạp” có nghĩa là gió thu, lấy từ một câu trong tác phẩm của Quách Phác (郭璞): Xương hạp tây nam lai” (閶闔西南來) có nghĩa là Gió thu từ hướng tây nam lại, còn gọi là “xương hạp phong” (閶闔風) cũng viết là “xương hạp” (昌盍). Cách hiểu này cũng khá nhất quán với ba chữ “Tây hàn phong” bên cạnh tiêu đề Chương 6 trong sách).
NHẬP BẤT PHÚC XUẤT
(Lục Hương: Cụm từ này là một điển cố trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, có nghĩa là những gì thu vào không đủ so với những gì xuất ra ngoài)

Thời gian diễn ra liên hoan phim về cơ bản mọi người đều khá là bận. Mấy ngày đó cũng chẳng có gì chơi, tôi cũng không hẹn bạn bè gặp mặt gì cả, cứ làm việc suốt. Mỗi ngày sau khi công việc kết thúc trở về là tôi nằm lăn ra ngủ, ngày hôm sau ngủ dậy lại tiếp tục làm việc. Cứ như vậy kéo dài liên tục hai ba ngày, đây là trạng thái công việc thường thấy nhất của tôi sau khi kết thúc việc quay bộ phim trước đó.
Nói thực lòng gần đây tôi có cảm giác hơi bắt đầu bước vào giai đoạn mệt mỏi rồi, lúc nào cũng là không muốn làm việc cho lắm, có thể là vì đã để mình xuất hiện trước mặt khán giả quá nhiều, lộ diện trước mặt đạo diễn quá nhiều, để lộ trước mặt người khác quá nhiều, không có thời gian dành riêng cho mình tĩnh tâm lại để làm những việc khác nữa.
Khoảng thời gian như vậy kéo dài thì sẽ có cảm giác không quen lắm, tôi sẽ cảm thấy mình trống rỗng, không chỉ là thân thể trống rỗng mà cả tâm hồn cũng thấy trống rỗng. Năng lượng của một người có hạn, bạn cứ móc hết những thứ của mình ra ngoài, đưa ra ngoài cho người khác, thời gian kéo dài sẽ cảm thấy mình bị móc trống rỗng hết cả. Thêm vào đó là nguyên nhân về tuổi tác. Bản thân tôi không có nhiều kinh nghiệm cuộc sống và trải nghiệm sống để làm rường cột chống đỡ cho những việc này.
Lấy một ví dụ đơn giản, như khi chụp ảnh tạp chí, tôi có thể trưng ra một động tác hoặc một vẻ mặt rất đẹp, hoặc tôi có thể phô bày vài ba trạng thái tương đối đẹp. Bạn chụp một quyển, hai quyển, ba quyển tạp chí thì có thể được, nhưng bạn không thể đi chụp ảnh cho tạp chí nào cũng lôi động tác ấy ra mà chụp được.
Thực ra thì bản thân tôi cũng biết mình có rất nhiều nét mặt giống hệt nhau, và bắt đầu cảm thấy hơi chán, hơi bực bội. Một mặt thì tôi không thỏa mãn với trạng thái như vậy, mặt khác quả thực là vào lúc đó thì tôi không thể tìm ra được vẻ mặt nào khác, cũng không biết nên có những vẻ mặt hoặc tư thế nào tốt hơn và phong phú hơn. Những thứ mà tôi có thể nghĩ ra thì tôi đã làm hết rồi.
Có lẽ là những người lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm làm việc phong phú hơn hoặc có trải nghiệm phong phú hơn, thì họ có thể có nhiều trạng thái hoặc gương mặt khác nhau. Với độ tuổi này của tôi và kinh nghiệm sống chưa nhiều của tôi thì chỉ được đến như vậy thôi. Vả lại, những gì mà tôi có thể đưa ra thì tôi đã đưa hết rồi.
Như vậy thì tôi phát hiện ra rằng thứ mình nhập vào (học được) không đủ để trưng ra. Kiểu như là kiếm tiền thì ít mà tiêu tiền thì nhiều vậy. Mỗi lần cảm thấy mình rất là uể oải, cảm thấy những thứ mình học được đã không đủ để giúp mình chống đỡ được nữa, thì tôi chỉ muốn dừng lại, muốn học tập tiếp, muốn đi bù đắp thêm cho mình, muốn để mình trở nên ổn trọng hơn một chút.
Continue reading “[GẶP GIÓ] CHƯƠNG 6 – CỔNG TRỜI (PHẦN MỘT)”