“NGOÀI 20 TUỔI, CÂU HỎI ĐÃ THAY ĐỔI” – PHỎNG VẤN LƯU HẠO NHIÊN TRÊN T MAGAZINE CHINA SỐ THÁNG 9/2019

Link bản dịch tiếng Anh: https://liuhaoranintl.com/2019/09/27/t-magazine-china-20-the-question-has-changed/

Dịch sang tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí

Lưu Hạo Nhiên là gương mặt trang bìa của T Magazine China số Kim Cửu Tháng 9/2019. Đây cũng là lần đầu Lưu Hạo Nhiên xuất hiện trên T Magazine China, đánh dấu sự hợp tác với Huasheng Media. Huasheng Media do Feng Chuxuan (Phùng Sở Hiên) sở hữu, là công ty truyền thông sở hữu T Magazine China, Nylon China, Wallpaper China, Kinfolk China, WSJ China và Food & Wine China. Tính đến năm 2022 thì Lưu Hạo Nhiên đã xuất hiện trên các trang bìa của T Magazine China (số T9/2019), Wallpaper China (số T10/2021), Kinfolk China (số Mùa Xuân 2021), WSJ China (số T9/2020), Nylon China.

Nhiếp ảnh gia của bộ ảnh là nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Nhật Bản Yoshihiko Ueda, từng chụp nhiều campaign cho các thương hiệu lớn như Hermes, Suntory… Ông nổi tiếng với phong cách chụp ảnh đơn giản và tự nhiên, vì vậy đây là lần đầu tiên Lưu Hạo Nhiên chụp bộ ảnh không qua chỉnh sửa. Bộ ảnh đánh dấu sự hợp tác lần đầu tiên của Yoshihiko Ueda với một diễn viên Trung Quốc cho một ấn phẩm truyền thông Trung Quốc.

Bộ ảnh này mình rất thích, hợp với phong cách của Lưu Hạo Nhiên: đơn giản, màu sắc trung tính, gần gũi với thiên nhiên. Bộ ảnh được chụp ở nhà riêng của Yoshihiko Ueda, từ trước chỉ có một người nổi tiếng đã từng chup ảnh ở đó là Aoi Yu vào năm 2012.


Hayama cách Tokyo khoảng 90 phút chạy xe ô tô. Con đường nằm song song với bãi biển, và nếu bạn đi qua Nhà tưởng niệm Hosun Yamaguchi, rồi rẽ thêm vài lần nữa, bạn sẽ đến nhà riêng của Yoshihiko Ueda.

Là một ngôi nhà hai tầng xây từ thời Minh Trị (Meiji), ngôi nhà vẫn giữ được phần lớn phong cách Nhật Bản truyền thống, ngoài khu bếp được sử dụng như một nhà hàng. Không có điều hòa, và mùa hè vẫn còn nóng, vì vậy bạn sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào những chiếc quạt tai voi, và như một câu ngạn ngữ cổ: Nếu trái tim bạn yên bình, bạn sẽ tự nhiên cảm thấy mát mẻ.

“Tôi muốn mua một ngôi nhà như thế này ở Bắc Kinh,” Lưu Hạo Nhiên nói.

Kiểu nhà như thế này thể hiện được tinh thần của chủ nhân. Xin cung cấp thêm một chi tiết: Yoshihiko Ueda và vợ ông đã sưu tầm hơn một trăm món bát và đĩa (bao gồm những món từ các thương hiệu nổi tiếng) và những món đồ này đang được sử dụng trong thực tế. Ví dụ, chiếc bát đựng hoa quả chào mừng khách tới chơi là một món đồ sứ Wedgewood từ thế kỷ trước. Vào ngày hôm trước của buổi quay chụp, các học trò của Ueda đã tụ tập ở đây để họp mặt, hơn 30 người, và từ những gì chúng tôi được nghe, đến tận nửa đêm họ mới rời đi.

Nguồn: Weibo Phòng làm việc của Lưu Hạo Nhiên

Nhưng mặt khác, khu nhà này hiếm khi mở cửa cho công chúng. Đài truyền hình NHK của Nhật Bản đã từng đề nghị quay một bộ phim tài liệu ở đây, nhưng đã bị từ chối. Thực tế là trước Lưu Hạo Nhiên, chỉ có Aoi Yu đã từng quay chụp ở đây, và đó là từ năm 2012.

Tất nhiên, bản thân điều đó không thực sự có ý nghĩa gì quan trọng. Việc một nghệ sĩ sẵn sàng sử dụng tài nguyên của mình phụ thuộc vào cách họ hình dung tác phẩm sáng tạo của mình kết hợp với nhau như thế nào. Đôi khi lý do không thể nói ra, hoặc đơn giản có lẽ chỉ là một sự trùng hợp hoàn toàn tình cờ.

Dù là trong trường hợp nào đi nữa, Lưu Hạo Nhiên cũng được chấp nhận (chụp ảnh ở nhà riêng của nhiếp ảnh gia Ueda). Khi ông Ueda gặp cậu ấy, ông mỉm cười, mắt ông nhắn lại, và quay sang bảo với quản lý người Trung Quốc của cậu, “Tốt đấy.”

Nhìn tổng thể thì Lưu Hạo Nhiên xứng đáng nhận được lời khen ngợi này. Cậu ấy không nhút nhát và không làm những trò lố bịch, nhưng nếu bạn nghĩ rằng một diễn viên tất nhiên là không sợ hãi trước ống kính, thì bạn nhầm rồi. Theo Susan Sontag, “Chụp ảnh là tham gia vào sự hữu hạn của đời người, tính dễ bị tổn thương, khả năng thích nghi… Tất cả những bức ảnh minh chứng cho sự tan chảy không ngừng của thời gian.” Điều duy nhất bạn có thể làm là khiến người được chụp ảnh trân trọng bản thân họ theo một cách chín chắn trưởng thành.

Vì vậy khi ông Ueda cảm ơn “sự thể hiện ngày hôm nay của Lưu tiên sinh,” ông đã cúi chào. Trong con mắt của một tiền bối, Lưu tiên sinh đã lấy lại một thứ gì đó thuộc về cậu ấy: mặc dù cậu ấy được tạo kiểu, và từ bỏ “bản thân” ở một mức độ nào đó, cậu ấy không phải một thành phần thứ cấp trong ngữ cảnh này, không phải một “thanh niên” hay là “đệ đệ” (em trai).

Cậu ấy vẫn hằng mong muốn thoát khỏi danh xưng “đệ đệ.” Hai mươi hai tuổi, với sự nghiệp thành công, được nhìn nhận trong nghề nghiệp của mình. Nếu cậu ấy thay đổi phong cách, có lẽ chủ yếu là vì cậu không muốn bị gắn chặt với hai chữ đó nữa.

Có điều gì đó liên tục khiến cậu ấy không yên lòng. Hiện tại, Lưu Hạo Nhiên khao khát “có thể bộc bạch nhiều hơn, có thể tự đưa ra những quyết định của riêng mình, trở thành một người nói nhiều hơn, chứ không chỉ là người nghe.” Đến mức đôi khi cậu ấy muốn coi thường EQ.

Mong muốn quá lớn nhưng bị kìm nén này đã khiến cậu ấy ngần ngại khi trò chuyện/chia sẻ suy nghĩ của mình với các nhà sản xuất và đạo diễn, nhưng đột nhiên, một người đàn ông lớn tuổi đến từ đất nước khác đã hiểu cậu ấy muốn gì: Bất cứ điều gì mà cậu đang kìm nén trong lòng, hãy nói ra. Dù điều ấy có thể được lắng nghe hay không tùy thuộc vào khả năng của chính bạn.

Cậu ấy nhìn vào môi trường xung quanh mình, và cảm thấy đây là một nơi hoàn hảo để ổn định cuộc sống.

Sau đó, ở khách sạn Andaz Tokyo, trong phòng suite ở tầng 48, Lưu Hạo Nhiên nói rằng mong muốn mua một ngôi nhà chỉ là nhất thời, và điều đó nhanh chóng bị gạt đi. Với một người thậm chí còn không biết lịch trình của mình trong hai ngày tới sẽ như thế nào, “có quá nhiều điều bất định.”

Hai năm trước, cậu ấy không nghĩ rằng bốc đồng là một điều xấu. Khi cậu ấy cảm thấy thích thú với rượu, cậu ấy bắt đầu trữ vang trong tầng hầm, và có nhiều chai rượu whisky, sake, và champagne, nhưng cậu ấy chưa bao giờ uống. Khi cậu ấy muốn đi câu cá biển sâu, cậu ấy thuế một chiếc thuyền nhỏ ở Yokohama, nhưng không thể vượt qua sự say sóng.

Mãi đến tận năm ngoái, khi cậu ấy chọn mua xe ô tô, cậu ấy mới quyết định tính thực tế là quan trọng nhất, vì vậy cậu ấy đã mua một chiếc xe hạng phổ thông. Quay trở lại việc mua nhà, nếu cậu ấy thực sự định mua kiểu nhà như vậy ở ngoại ô Bắc Kinh, “Ai sẽ sống ở đó? Với cha mẹ tôi ư? Ngôi nhà sẽ quá lạnh lẽo và không vui vẻ.”

Khi đang nói điều này, cậu ấy đặt bộ điều khiển trên tay xuống. Vài tháng gần đây, cậu ấy đang tập trung chơi một trò chơi có tên “The Legend of Zelda: Breath of the Wild.” Nhân vật chính, Link, đã thức tỉnh khỏi một giấc ngủ lâu dài và được cho là đã đánh bại Calamity Ganon. Đây là cuộc hành trình của một anh hùng cổ điển: số phận của người chiến binh phụ thuộc vào quyết tâm, kỹ năng và sự kiên trì của anh ta.

Trong suốt cuộc hành trình, người chiến binh có thể giành được những phần thưởng có thể giúp anh ta hoàn thành sứ mệnh của mình. Tuy nhiên, Zelda hơi khác một chút. Trò chơi nói với người điều khiển nhân vật rằng chỉ cần đi lang thang trong vùng hoang dã thì bản thân việc đó đã là một kiểu anh hùng. Anh hùng có thể là người đã từ bỏ sứ mệnh của mình nhưng không bao giờ từ bỏ bản thân. Mọi người có thể theo đuổi và thực hiện những mong muốn của riêng mình.

Không chắc liệu Lưu Hạo Nhiên có thích kiểu thỏa mãn đó hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu ấy cũng hiểu giá trị của nó. Cậu ấy đã nghĩ về điều đó từ trước: sưu tầm rượu, học vẽ phác thảo, tập viết thư pháp, chơi golf, và điều này bao gồm cả chơi game – tất cả đều để tìm một nguồn nuôi dưỡng tinh thần.

“Cuộc sống của tôi quá tẻ nhạt. Ngoài diễn xuất, công việc, tôi không có nguồn nuôi dưỡng về mặt tinh thần. Không phải tôi cần học một kỹ năng nào, mà tôi chỉ muốn tìm một thứ gì đó (cho cuộc sống của tôi) để cảm thấy trọn vẹn hơn.” Nói cách khác, cậu ấy đang thiết lập mối quan hệ với chính bản thân mình, bằng cách sử dụng quá trình loại bỏ.

Nếu bạn nghĩ về điều này, Lưu Hạo Nhiên giống như một tấm gương điển hình trong ngành giải trí ngày nay. Cậu ấy trở nên nổi tiếng sớm hơn nhiều so với dự kiến – khi cậu ấy học cấp 2 ở trường trung học nghệ thuật cấp trực thuộc Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, thầy giáo sẽ nhắc nhở các học sinh rằng nam diễn viên thường đạt được thành công ở độ tuổi muộn hơn nhiều, và thường sẽ không thực sự nổi bật hẳn lên cho đến khi ở độ tuổi ba mươi hoặc bốn mươi (“Bạn vẫn còn nhiều thời gian khó khăn phía trước”).

Nhưng đối với cậu ấy – “tựa như thắng cược liên tục,” và cậu ấy đã vọt lên nổi tiếng (trong ngành). Lưu Hạo Nhiên nhấn mạnh ở đây rằng, cho đến lúc này (thời điểm của bài phỏng vấn), về mặt kỹ thuật mà nói, không có một dự án nào trước đó của cậu (quyết định cuối cùng) được cậu tự quyết. Đó là thiết lập của đạo diễn, và cuối cùng cậu cứ thế hưởng lợi từ việc đó. Quyết định duy nhất cậu ấy tự đưa ra là dự án “Cửu Châu Phiêu Miểu Lục” (“Bởi vì dự án này có số phận riêng của nó”).

Vậy nếu tại thời điểm này, cậu ấy đang phải chịu tổn thương vì những hạn chế của chính mình, và không có đủ trí tuệ để thấu hiểu, cậu ấy có thể làm gì? Cậu ấy nên làm gì?

Câu trả lời nằm ngay trên môi cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn chưa chắc chắn: ở độ tuổi mà cậu ấy chưa cần phải đấu tranh với những giới hạn, việc không ở trong trạng thái tự mâu thuẫn với bản thân quan trọng hơn sự nghiệp. Cậu ấy không muốn nói toạc ra điều đó. Có một số suy nghĩ rằng nếu bạn nói oang oang ước muốn của mình ra thì điều đó sẽ không thành sự thật. Đây là điều mà con người thời đại ngày nay vẫn tin, một trong số ít những điều mê tín mà người ta vẫn còn neo bám vào.

Cậu ấy vẫn lên kế hoạch tiếp tục với nhịp điệu mà cậu đang theo ở hiện tại, để chăm lo và loại bỏ những cảm giác thất vọng, quá khích, sợ hãi, mẫn cảm. Và điều này bao gồm những hành vi bốc đồng tạm thời bị kìm hãm bởi ý thức về sự đúng đắn của cậu ấy.

Lúc này là cuối mùa hè. Để phối hợp với yêu cầu từ phía tạp chí, cậu ấy tạm thời chào đón mùa thu sớm hơn một chút. Nhưng bên bờ biển, nhiếp ảnh gia Ueda gợi ý rằng vào lúc cuối cậu ấy nên cởi chiếc áo khoác nhung dài mà stylist đã chuẩn bị. Tiến một bước về phía trước và chào đón mùa thu trong ngày thì cũng tốt, nhưng mùa hè vẫn chưa hoàn toàn đi qua.

[FILM REVIEW] CÓ AI THỰC SỰ THÍCH “TỨ HẢI?”

Review phim bởi 陀螺的ToroScope

Link bài viết gốc: https://mp.weixin.qq.com/s/TQJady4U9SXXNw9Qq17kLg

Dịch sang tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


LỜI TỰA

Đừng lo, vẫn có rất nhiều người thích “Tứ Hải.”

Trong số các phim chiếu rạp dịp Tết Âm lịch, bộ phim gây tranh cãi nhất và bị chê nhiều nhất là “Tứ Hải,” bộ phim mới của Hàn Hàn. Và tôi thường thấy trong nhóm bàn về phim điện ảnh khi có một người nào đó nói rằng “Tôi thích bộ phim này,” thường sẽ có nhiều hơn ba dấu chấm hỏi từ những người khác trong nhóm. Nhưng bài đánh giá phim hôm nay đến từ một người tự nhận là “người đàn ông thẳng thắn” (土直男) đã xem hầu hết các bộ phim trong dịp Tết Âm lịch này và thực sự cảm thấy xúc động với “Tứ  Hải.” Anh ấy cũng hào hứng chia sẻ lý do vì sao mình lại mạo hiểm làm vậy với nguy cơ bị chê, khi thích bộ phim có điểm Douban 5.6 này. Anh ấy cũng đưa ra những hiểu biết cá nhân của mình về những lời phê bình đối với “Tứ Hải.”

Sau đây là bài cảm nhận về phim của anh ấy:

Tôi chưa bao giờ muốn xem phim dịp Tết Âm lịch, nhưng vì lý do công việc, Tết Âm lịch nào tôi cũng phải xem các bộ phim chủ chốt của mùa phim Tết này. Tôi không phải fan của Hàn Hàn, cũng không phải fan của bất kỳ nam diễn viên chính nào. Tôi cũng không xem “Tứ Hải” vào ngày mùng Một Tết, mà vào ngày xem phim tôi mua vé và chọn xem suất chiếu từ sáng sớm, không có ai trong rạp chiếu vào buổi sáng, đó chính xác là những gì tôi muốn. Tôi tập trung xem phim và không đưa ra kỳ vọng cao đối với bộ phim này. Nhưng sau khi xem “Tứ Hải,” tôi có cái nhìn và cảm nhận khác với những bình luận mà tôi đã thấy trên Weibo và Douban.

Danh tiếng của “Tứ Hải” cũng không mấy khả quan, với số điểm 5.6 (T/N: hiện tại là 5.4) trên Douban. Có một bình luận ngắn rất bắt mắt với tác động lớn “Đừng xem vào ngày mùng 1 tết, bi kịch.” Mọi người có quyền tự do đánh giá xấu một sao, nhưng tôi không hiểu lắm, tại sao không thể xem phim bi kịch vào ngày đầu tiên của năm mới, tại sao người đưa ra bình luận này không đơn giản nói cho tôi biết loại bi kịch của “Tứ Hải” là gì để tôi có thể tham khảo? Tại sao người đó nghĩ rằng mọi người không nên xem phim bi kịch ngay dịp mùng 1 Tết? Theo ý kiến của tôi, dịp Tết Âm lịch ở nhà thì tôi phải chạy đông chạy tây, trong kì nghỉ thậm chí tôi cũng vẫn phải làm việc (T/N: xem phim). Tôi không tin rằng một bộ phim có thể bi thảm hơn cuộc đời tôi được. Dù cho nhiều người thích xem cảnh gia đình vui vẻ trong ngày Tết, tôi không phải thuộc kiểu người nổi loạn nhưng tôi thấy vô cảm với cái kết có hậu.

Tôi tham gia rất nhiều hội nhóm người hâm mộ phim ảnh, và tôi cũng là một người lướt Internet với tần suất cao. Trước khi xem “Tứ Hải,” tôi thấy rằng giờ đây việc khen “”Tứ Hải” là điều tối kỵ, cũng giống như việc tôi biết rằng với bài báo này khi kéo xuống cuối bài sẽ thấy những bình luận mắng chửi mình, dù cho họ có đọc cả bài báo hay không. Nhưng tôi vẫn cho rằng mỗi bộ phim luôn có khán giả riêng của nó, bạn không thích cũng không ảnh hưởng đến ý thích của tôi. Tôi lại càng lưỡng lự có nên hủy việc gửi đi Moments (T/N: trên WeChat, tương tự News Feed của Facebook) đã chỉnh sửa vì sợ bị thắc mắc. Hơn nữa, sự thật là tôi thấy có một số lượng đáng kể những người thích “Tứ Hải” cũng rất “do dự” như tôi. Có rất nhiều dấu chấm lửng trong câu này, kiểu e ngại này từ lâu đã trở thành thói quen, vì vậy với tư cách một người đàn ông thẳng thắn (nhưng không có nghĩa là bất kỳ người đàn ông thẳng thắn nào khác), tôi muốn nói về lý do tại sao tôi thích “Tứ Hải.”

Ở góc độ phát triển cốt truyện, tất nhiên tôi hiểu tại sao nhiều người lại nói đây là một “bi kịch,” bởi vì Hàn Hàn “bãi công” vào chính điểm mà khán giả mong chờ bước ngoặt xảy ra nhất cho dù đó là kiểu ngọt ngào hay hưng phấn, thật không ai ngờ được. Nếu không có những thứ này, với ngày Tết thật sự là có chút bủn xỉn.

Là một thanh niên phương nam đi về phương bắc lập nghiệp (Bắc phiêu), tôi cảm thấy được “Tứ Hải” an ủi. Từ lúc A Diệu xuất hiện trên xe mô tô, nói thật nghe có chút đạo đức giả nhưng tôi nghĩ chúng tôi là đồng loại. Ngay cả khi sự đồng cảm này được cho là “rẻ tiền,” cảm giác này là có thật.

Mặc dù tôi không ở trên đảo Nam Áo ở Chí tuyến Bắc, nhưng trong một rạp chiếu trống vắng, dường như tôi đã nhập tâm vào đó. Màu xanh nhạt của bộ phim như thể tràn ra bên ngoài, nếu hệ thống sưởi của rạp chiếu phim mà được bật (tẩy chay rạp chiếu phim keo kiệt ở thị trấn nhỏ) thì tôi có thể quên bây giờ đang là mùa đông.

A Diệu sống rất tách biệt, anh ấy nói: “Tôi không có nhiều bạn bè” và anh ấy cũng nói: “Tôi cũng không có nhiều chuyện để kể.” Thấy anh ấy nhút nhát và không giỏi giao tiếp, tôi hiểu tại sao mình lại không có nhiều bạn bè và không có nhiều chuyện để kể. Tôi chỉ có thể giữ trạng thái “lắng nghe” như A Diệu, và thể hiện sự nhàm chán khi tôi mở lời.

A Diệu cũng sống rất bình lặng, Hoan Tụng cô gái mà anh thích cũng cùng kiểu người với anh, tức là kiểu tồn tại mờ nhạt trên thế giới này, và bọn họ đã bị cướp đi rất nhiều “không gian.” Cha của A Diệu và anh trai của Hoan Tụng sống rất gấp, họ luôn ăn to nói lớn, còn A Diệu và Hoan Tụng chỉ cần nhìn nhau là có thể hiểu được cảm xúc của nhau, họ là hai người duy nhất trên đảo thật sự có nhiều điểm tương đồng.

Nhưng điều đáng buồn là những “người qua đường” này về cơ bản đã chi phối cuộc sống hàng ngày của A Diệu. Cha, anh em bạn bè, người yêu … đều chỉ là những người đi ngang qua đời anh. Anh biết những người này rồi sẽ rời bỏ anh, nhưng anh không biết họ sẽ rời đi như thế nào.

Mặc dù cha là người thân ruột thịt của anh nhưng ông chỉ đến đảo thăm con theo tâm trạng, mỗi lần ông đến đều có rất nhiều “chuyện riêng” phải giải quyết. Thẩm Đằng đã thể hiện hình ảnh một người cha già vô dụng và ngớ ngẩn như vậy vô cùng sinh động. Tình yêu của cha tưởng như không còn, nhưng thực ra vẫn còn, nhưng Hàn Hàn sẽ nói lại với các bạn rằng tình yêu của cha như vậy có hay không cũng không có sự khác biệt.

Nhiều thứ tan tành thành mây khói, người cha rời đảo như chưa từng đến, rốt cuộc thì A Diệu cũng đã sống đến tuổi không còn phụ thuộc vào “tình yêu của cha.”



Sau đó, anh gặp những người anh em kỳ dị này, và cuộc sống của chàng trai cô đơn cuối cùng cũng trở nên sống động. Động cơ kêu vang và họ có sở thích chung – lái mô tô. A Diệu là người làm việc này giỏi nhất, và cũng là con cưng của đội ngũ tạm thời này. Dù có vẻ không còn cô đơn nữa, nhưng anh cũng không tìm thấy tình anh em thân thiết “Tứ Hải” – dù sao thì nhóm anh em hay đùa này hoặc là lấy chứng minh thư của bạn để đi vay nợ, hoặc bí mật báo tin về cuộc đua xe bất hợp pháp cho cảnh sát, dù sao cũng chẳng phải anh em khăng khít vững bền gì cho cam.

Hàn Hàn đã báo trước sự cô đơn này, những người vây quanh A Diệu đều sống trong thế giới của riêng mình, giống như vị đồng đội heo lao đi chạy ngược chiều sau khi cuộc thi đấu bắt đầu, anh ta sống theo quy tắc của riêng mình. Anh trai của Hoan Tụng cũng vậy, anh ta có những ám ảnh vô lý, mặc dù rất lạc quan về A Diệu nhưng A Diệu vẫn chưa bước vào thế giới của anh ta.

Nhưng lý do thực sự khiến tôi thích “Tứ Hải” chính là “khí chất du mục” của A Diệu, anh ấy bị thiên hạ bắt nạt nhưng không căm ghét thiên hạ. Có nhiều điều không thể nói ra hay phản bác cứ âm ỉ trong lòng chàng trai, bạn nghĩ rằng anh ấy không quan tâm nhưng sự thật thì “anh ấy đã hiểu hết rồi.”

Trước khi A Diệu rời khỏi hòn đảo, anh cũng bị bầm dập bởi cuộc đời, nhưng anh nghĩ mình đã đủ may mắn vì anh vẫn còn chiếc mô tô làm bạn và có một cô gái mà anh đem lòng yêu thích. Không nhất thiết anh phải ở bên Hoan Tụng, chỉ cần ngắm nhìn cô ấy từ xa và đừng để cô ấy cô đơn.

Câu nói “chỉ có kẻ ngốc mới sa vào cảnh đó” chính là lá chắn của anh trước thiên hạ, nhưng từ vẻ mặt buồn bã của Hoan Tụng, ta thấy được nội dung tương tự, không ai trong số họ có thể là kẻ ngốc, và cũng không thể gần gũi với tình yêu.

Nói một cách dễ hiểu, mỗi ngôi sao đều có quỹ đạo riêng, A Diệu sớm muộn gì cũng sẽ trở lại quỹ đạo của mình. Tôi nghĩ rằng, tại sao anh ấy lại thích đi xe mô tô trên đảo, có thể bởi vì hòn đảo này là quỹ đạo của anh, miễn là anh không rời khỏi hòn đảo, hòn đảo sẽ không bao giờ rời bỏ anh.
Trên thực tế xe mô tô cũng vậy, ngoại trừ tốc độ và đam mê thì con người và mô tô gắn bó mật thiết với nhau, trừ phi xảy ra tai nạn, con người không nhảy ra được khỏi chiếc xe đang phóng nhanh.

Cuộc đời của A Diệu có thể chẳng có nhiều gánh nặng ràng buộc, nhưng anh ấy chưa bao giờ có thể rời mặt đất mà bay, cũng giống như bao thanh niên lang thang bên ngoài, hoặc là rơi xuống đất nặng nề, hoặc là trôi dạt. Dù thỏa hiệp rất nhiều nhưng anh ấy không hề hèn nhát. Dù muốn hay không muốn, anh ấy không cần đưa ra những lý do cụ thể để kết nối với cảm xúc của cả thế giới, nhưng anh ấy luôn giữ được một điều gì đó thật chắc chắn.

Nhưng “Tứ Hải” không hề đối xử ưu ái với anh. Phim chia làm hai phần, sau khi phần ở Nam Áo kết thúc, chuyển sang phần ở Quảng Châu cuộc sống của anh như nhảy vào hố lửa, những giấc mộng được thiết lập cẩn thận trên đảo lần lượt bị chọc thủng. Xe máy bị tịch thu, và A Diệu cũng giống như Na Tra bị tịch thu vòng Càn Khôn. Đây là thành phố cấm xe máy.

Anh thấy rằng tất cả những người anh gặp đều quá đỗi tầm thường, thiếu hiểu biết và mong manh dễ vỡ.
 
Anh nhìn thấy nơi ở chật chội của cha mình, và anh Showta (T/N: vai diễn của Huỳnh Hiểu Minh), người đóng giả làm ông chủ trên đảo, không còn nơi nào để đi. Ông chủ của đội mô tô biểu diễn mạo hiểm do Kiều Sam thủ vai chỉ đơn giản nói với A Diệu về thực tế mặn chát nhất. Các thành phố lớn không thể che giấu bí mật của mình, và những nhân vật có thể “diễn trò” trên đảo bị tước mất không gian ở Quảng Châu.

A Diệu phải tồn tại trong một thế giới tàn khốc, nhưng nét bút của Hàn Hàn đã thay đổi, thật bất ngờ. Ở thời điểm vô cùng cần thiết việc “ôm nhau cho ấm” (T/N: ý chỉ sự kề vai sát cánh vượt qua khó khăn), những con người yêu thương nhau lại chia lìa.

Tất nhiên, họ không thực sự “chia tay,” họ chỉ chọn cách sống độc lập.

A Diệu lái mô tô lượn vòng tròn trong lồng cầu, tiết kiệm tiền và sau đó tài khoản lại bị reset về số 0. Hoan Tụng liên tục bị từ chối vì lý lịch, thiếu học thức, thiếu kinh nghiệm làm việc, bị quấy rối tình dục … Những tình huống khó xử cứ tuôn ra không dứt. Họ đều nói rằng đang “tiến gần hơn” đến cuộc sống mà họ mong đợi cùng nhau, điều đó vừa là sự thật vừa là dối trá.

“Tứ Hải” dù sao cũng là câu chuyện về sự trưởng thành, từ đầu đến cuối chỉ có A Diệu là tồn tại một cách ổn định. Anh ấy lái một chiếc mô tô rẻ tiền, tham gia một đội chưa từng thắng cuộc đua nào. Khi anh ấy gặp những người không đáng tin cậy, những người bị phản bội, những người đạo đức giả và những người không kiên trì đến cùng, có rất nhiều điểm quy chiếu cho sự thất bại, và anh thấy rằng mình sẽ trở thành những người này nếu anh không cẩn thận. Nhưng cuối cùng anh ấy cũng trở thành một kẻ thất bại như vậy, ngẫu nhiên mất đi tình yêu, mất đi sinh mạng, và phải bắt đầu lại từ đầu.

Vì vậy, khi tôi thấy Hàn Hàn viết trên weibo của mình rằng, “Chúng ta có thể giữ ấm bằng việc ôm nhau, chúng ta có thể tồn tại bằng cách dựa sát vào nhau, dù trong biển người mênh mông, chúng ta vẫn sẽ chìm đắm trong đó,” tôi nghĩ rằng câu này thật phù hợp.

Chúng ta có thể giữ ấm bằng việc ôm nhau, chúng ta có thể tồn tại bằng cách dựa sát vào nhau. Đây cũng là cảm giác của tôi. Chúng ta không kỳ vọng nhiều vào thế giới này, vì vậy chúng ta cứ thuận theo dòng chảy cuộc đời, chúng ta dễ gặp và rất dễ nhìn thấy những người tử tế, nhưng bèo tấm không thể tự bảo vệ mình, nữa là nói đến việc bảo vệ người mình thương yêu.

“Anh mong rằng khách sạn nào em ở cũng bao gồm bữa sáng.” Câu này đã được đề cập nhiều lần, và bị chê thậm tệ, nhưng tôi vẫn thấy cảm động. “Khách sạn” là nơi tạm trú, và việc giới hạn thời gian như cây đao khoét sâu vào lòng người lang bạt, và việc “bao gồm bữa sáng” có nghĩa là có thể an tâm ngủ yên.

Người trẻ tuổi kiệt sức chưa kịp trưởng thành, việc đi hỏi người ta cũng chẳng nói nên lời, chỉ vì cảm thấy những chuyện đó làm phiền mọi người, như vậy có gì kỳ quái đâu. Nhưng “Tứ Hải” kể về những điều “không bình thường” này với một chút dịu dàng. Tôi nghĩ Hàn Hàn rất tỉnh táo, dường như anh đang bày tỏ với khán giả rằng cuộc đời vẫn có chút nghiệt ngã, dù là trong đời thường, cuộc đời của bạn và của tôi cũng đều đang ngụp lặn trong thế giới này.
 
Suy cho cùng, xem phim là một cảm nhận rất riêng, bạn cần phải ra rạp mới có câu trả lời. Đối với một bộ phim như “Tứ Hải” thì có lẽ sẽ gặp thiệt thòi khi xếp vào danh sách phim chiếu dịp Tết Âm lịch. Hai tiếng đồng hồ trong sạch mát mẻ, nhưng lựa chọn không làm méo mó thực tế kiểu này vẫn khá phù hợp với tôi. Dưới góc độ của tình tiết “cẩu huyết” bị chỉ trích nhiều nhất, logic cá nhân tôi cho rằng dù là máu chó hay máu gà thì nó cũng chỉ là chất xúc tác trong các bộ phim theo thể loại (T/N: genre film). Khi nói về “hiện thực,” họ thường rơi vào hiểu lầm rằng nó phải giống với “tôi” hoặc cuộc sống mà “tôi” biết mới được coi là “hiện thực,” nhưng với tư cách là một khán giả, tôi cảm thấy có chút đồng cảm sau khi xem “Tứ Hải.” Dù cho những tao ngộ trong cuộc đời là khác nhau và thậm chí màu tóc còn khác hơn, nhưng cốt lõi của câu chuyện được chắt lọc từ cốt truyện của “Tứ Hải” đã chạm đến trái tim tôi. Hơn nữa, “Tứ Hải” không nói rằng nó là một tác phẩm hiện thực.

Điều duy nhất khác với suy nghĩ của mọi người là “Tứ Hải” đối với tôi không phải là một bi kịch, và tôi cũng không nghĩ rằng tuyệt đối cần thiết đối với việc tất cả mọi người đều phải có được hạnh phúc. Tôi thực sự nghĩ rằng bộ phim có một loại chân thành và ấm áp không bị phóng đại. Có thể tôi chỉ là loại người sẽ không rung động trước kết thúc có hậu, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi tôi nhìn thấy kết thúc cuối cùng – thực tế, nếu A Diệu thành công và từ đó về sau sống hạnh phúc với Hoan Tụng ở Quảng Châu, có thể tôi sẽ không thích bộ phim này cho lắm. Nhưng nếu một bộ phim có thể hiểu tôi, tôi sẵn sàng hiểu bộ phim này, thế thôi.


LƯU HẠO NHIÊN ĐỌC ĐOẠN TRÍCH TRONG TÁC PHẨM “VŨ TRỤ” (COSMOS) CỦA CARL SAGAN

20220720 Lưu Hạo Nhiên đọc đoạn trích trong tác phẩm “Vũ Trụ” (Cosmos) của Carl Sagan cho app ONE一个工作室 của nhà văn, đạo diễn Hàn Hàn.

“Chào mừng bạn đến với Trái Đất – một nơi có bầu trời xanh ngắt nhờ khí nitơ*, đại dương nước ở thể lỏng, những cánh rừng và đồng cỏ mát mẻ, nơi nơi tràn đầy sự sống. Ngay cả từ góc nhìn vũ trụ, Trái Đất là một nơi hiếm hoi có vẻ đẹp mê hồn. Trong chuyến du hành thời gian và không gian dài dằng dặc của chúng ta, nơi duy nhất có thể thực sự chứng minh sự tồn tại của sự sống thông minh trong vũ trụ là Trái Đất. Chắc hẳn phải có nhiều thế giới tương tự khác trong vũ trụ, nhưng đây là nơi khởi nguồn duy nhất của chúng ta. Thế hệ này sang thế hệ khác của tổ tiên loài người cuối cùng đã tích lũy đủ trí tuệ với cái giá phải trả là hàng chục triệu năm.

Tổ tiên biết thế giới này già nua và cố gắng nhìn lại quá khứ xa xôi. Giờ đây chúng ta khám phá ra rằng vũ trụ còn cổ xưa hơn nhiều so với những gì họ nghĩ. Chúng ta nghiên cứu không gian và phát hiện ra rằng chúng ta thực sự sống trên bụi đất ở cạnh một ngôi sao bình thường trong góc xa nhất của một thiên hà thưa thớt. Chúng ta chỉ là một hạt cát trong không gian bao la, một giọt nước trong dòng sông dài của lịch sử vũ trụ.

Có thể có rất nhiều sinh vật thông minh trong vũ trụ, nhưng thuyết tiến hóa của Darwin cho chúng ta biết rằng con người chỉ tồn tại ở đây, trên hành tinh nhỏ bé này. Chúng ta là một loài đáng trân trọng đang đứng trên bờ vực tuyệt chủng. Ở góc độ vũ trụ, mỗi chúng ta đều đáng quý. Ngay cả khi ai đó không đồng ý với bạn, hãy chung sống hòa bình với người ấy. Bởi vì ngay cả khi bạn du hành qua hàng trăm tỷ thiên hà, bạn sẽ không thể tìm thấy một nhân loại khác.”

Dịch sang tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí

Cosmos là một cuốn sách khoa học nổi tiếng năm 1980 của nhà thiên văn học và tác giả đoạt giải Pulitzer Carl Sagan. Cuốn sách gồm 13 chương, tương ứng với 13 tập của loạt phim truyền hình “Cosmos.” Một trong những mục đích chính của Sagan đối với sách và phim truyền hình là để giải thích những ý tưởng khoa học phức tạp cho bất kỳ ai quan tâm đến việc học hỏi kiến thức. Cuốn sách đã nằm 70 tuần trong Danh mục Sách bán chạy của tờ New York Times, và đạt giải Hugo năm 1981.


* Chúng ta thấy được vạn vật là nhờ các chùm ánh sáng trắng từ Mặt trời. Mỗi chùm ánh sáng trắng đều sở hữu đủ các màu sắc của cầu vồng (đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím) và di chuyển ở các tần số khác nhau, có bước sóng cũng như năng lượng khác nhau. Bầu trời có màu xanh là nhờ quá trình các phân tử oxi và nitơ trong bầu khí quyển Trái Đất phân tán các ánh sáng màu xanh (vốn có bước sóng ngắn) từ Mặt trời. Khi ánh sáng đi vào bầu khí quyển của Trái đất, các ánh sáng có bước sóng dài (như đỏ, cam, vàng) đều không bị phân tử khí hấp thụ nên sẽ đi xuyên qua đó. Riêng ánh sáng bước sóng ngắn (như xanh) bị các phân tử khí hấp thụ và tán xạ theo nhiều hướng khác nhau. Do ánh sáng xanh tán xạ khắp bầu trời nên bạn có thể nhìn thấy trời cao xanh ngắt một màu ở bất kì nơi đâu. Nếu để ý, bạn sẽ thấy bầu trời nhạt dần ở phía đường chân trời. Đó là do ánh sáng xanh phải đi qua nhiều lớp không khí, chịu đựng sự tán xạ mới tới được nơi bạn.

[GẶP GIÓ] CHƯƠNG 7: BIẾN ĐỔI, CẢM ĐỘNG VÀ MỞ (PHẦN HAI)

Dịch sang tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí

MỘT NGƯỜI BỊ BUỘC PHẢI TRƯỞNG THÀNH

Nhân vật tôi đóng trong “Lang Gia Bảng 2” tên là Tiêu Bình Tinh, cậu ấy là mẫu người mà tôi hy vọng sẽ trở thành.

Tiêu Bình Tinh là một người bị buộc phải trưởng thành. Cho dù đó có phải là lỗi của cậu ấy hay không, nếu có vấn đề gì xảy ra xung quanh cậu ấy, cho dù cậu ấy buộc phải gánh vác những gánh nặng đó, cậu ấy sẽ tìm cách chấp nhận, mang gánh nặng trên vai mình.

Cậu ấy không phải là người sẽ đổ lỗi cho người khác, cũng không phải là người luôn kêu trời vì sự bất công.

Khi anh trai của Tiêu Bình Tinh qua đời, cậu ấy buộc mình phải tiếp nhận vai trò của anh trai: bảo vệ gia đình họ, bảo vệ quốc gia của họ. Cậu ấy cũng chấp nhận rằng các luật lệ triều đình đã dẫn đến cái chết của cha cậu, và làm mọi điều trong khả năng của mình để giải quyết các vấn đề tồn đọng sau khi cha cậu qua đời.

Trong bộ phim, có một nhân vật khác cũng phải đối mặt với hoàn cảnh tương tự, và người đó cũng có xuất thân tương tự (T/N: Tiêu Nguyên Kỳ, nhân vật phản diện trong phim). Khi đối mặt với câu hỏi, “Anh đã làm mọi thứ cho hoàng gia và triều đình, nhưng họ không tin anh,” Tiêu Bình Tinh đã lựa chọn chấp nhận sự trừng phạt của triều đình, trong khi người còn lại quyết định đi theo một con đường hoàn toàn khác.

Khi Tiêu Bình Tinh lần đầu tiên nhận mọi trách nhiệm, đó không phải chỉ vì cảm giác tội lỗi mà còn vì những người xung quanh cậu ấy. Chính những người thân thiết nhất đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu ấy. Và chính gia đình và quốc gia cũng đã cho cậu ấy đủ sự động viên và nghị lực để gánh vác mọi thứ.

Trận chiến cuối cùng giữa Tiêu Bình Tinh và Tiêu Nguyên Kỳ. Chiếc vòng đỡ một kiếm cho Tiêu Bình Tinh là của Mai Trường Tô/Lâm Thù do Lận Cửu thay mặt lão các chủ Lận Thần của Lang Gia Các trao tặng cho Tiêu Bình Tinh với lời chúc rằng chủ nhân cũ của chiếc vòng này chưa bao giờ chiến bại.

Từ một thiếu niên vô lo vô nghĩ còn vụng dại thiếu sót đến một vị tướng trẻ đã trải qua sinh tử, người bị cuộc sống buộc phải gánh những trách nhiệm không thuộc về mình – điều đáng ngưỡng mộ nhất về Tiêu Bình Tinh là khả năng chịu đựng của cậu ấy.

Dù bị bắt buộc phải trưởng thành nhưng tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn đã có những lúc cảm thấy bị hiểu lầm, có những lúc cậu ấy ngập tràn uất hận và căm ghét. Nhưng cậu ấy vẫn sẵn sàng chấp nhận gánh vác vận mệnh nặng nề mà số phận đặt lên vai cậu, và đứng lên để bảo vệ tất cả những người mà cậu yêu thương.

VỊ TƯỚNG QUÂN TRẺ TUỔI

Trong quá trình quay “Lang Gia Bảng 2,” những đoạn để lại ấn tượng lớn nhất với tôi là những cảnh quay với Tôn Thuần lão sư. Trong phim, ông đóng vai phụ thân của Tiêu Bình Tinh, Tiêu Đình Sinh, và là một vị vương gia đầy quyền lực trong triều đình. Cảnh trong phim mà tôi nhớ nhất là một trong những bước ngoặt quan trọng của bộ phim truyền hình này.

Bối cảnh của cảnh này là vị hoàng đế tiền nhiệm vừa mới qua đời và trước khi qua đời ngài đã nhờ Tiêu Đình Sinh, người giống như huynh đệ với mình, giúp đỡ và hỗ trợ vị hoàng đế trẻ còn đang ở độ tuổi thiếu niên. Vì vậy vai trò của Tiêu Đình Sinh là một người rất quyền lực – và do đó, có nghĩa là Tiêu gia, bao gồm cả Tiêu Bình Tinh, dễ dàng bị coi là mối đe dọa trong cuộc chiến chính trị.

Khi Tiêu Bình Tinh đi bảo vệ Bắc cảnh (biên giới phía Bắc), Lang Gia Các huyền bí và bí ẩn đã gửi cho chàng một tin nhắn về ngày sẽ diễn ra hiện tượng nhật thực. Đó cũng là thời điểm một quốc gia thù địch đưa một đội quân 200,000 người đến tấn công Lương quốc trong khi đất nước đang ở trong giai đoạn để tang vị tiền hoàng đế.

Thời cổ đại, mọi người rất tin vào “các dấu hiệu từ trên trời” và nhật thực được coi là điềm báo của sự xui xẻo. Sau khi suy nghĩ một ngày trời, Tiêu Bình Tinh quyết định sử dụng hiện tượng nhật thực này để gây bất ngờ cho quân địch và buộc chúng phải rút lui.

Đó là một trận chiến rất quan trọng, bởi vì nếu nhà Lương có thể xóa sổ quân địch, biên giới phía Bắc sẽ an toàn trong mười năm, thậm chí có thể là hai mươi năm tiếp theo. Suy nghĩ của Tiêu Bình Tinh rất đơn giản – chàng chỉ muốn buộc kẻ thù phải rút lui.

Nhưng đối với những quyền thần trong triều đình, việc sử dụng vũ lực quân sự trong thời gian để tang là điều cấm kỵ. Tiêu Bình Tinh là người không bao giờ nghĩ đến những tranh đấu cung đình phức tạp, cũng như không tham gia vào các vấn đề chính trị diễn ra ở đó. Nhưng phụ thân của chàng, Tiêu Đình Sinh, bị kẹt giữa khoảng thời gian để tang trong triều và việc chiến tranh.

Tiêu Đình Sinh ý thức rõ về hậu quả – ông biết cái giá mà Tiêu gia sẽ phải trả sau trận chiến này. Nhưng nếu trận chiến không diễn ra, cả vương quốc sẽ phải trả một cái giá còn lớn hơn. Bị giằng xé giữa những mâu thuẫn của gia đình, đất nước và thiên hạ, Tiêu Bình Tinh cuối cùng đã ra chiến trường với sự động viên của phụ thân.

Điều này vẫn được coi là sự bất tuân mệnh lệnh, vì vậy sau trận chiến, triều đình đã ra lệnh đưa chàng trở lại kinh đô để nhận trừng phạt. Tình huống thực sự rất thú vị – bản thân chàng cũng đã lên kế hoạch quay lại, với suy nghĩ rằng “các người không cần phải ép buộc ta, ta nhất định sẽ quay trở lại.”

Đây cũng là lần đầu tiên chàng quay về nhà sau hơn một năm. Chàng đã không gặp phụ thân kể từ khi huynh trưởng qua đời và chàng muốn gặp ông.

Khi Tiêu Bình Tinh về nhà để gặp phụ thân, đó là bước ngoặt trong quá trình trưởng thành của nhân vật. Ban đầu, khi chàng mới rời nhà, chàng là một thanh niên quyết định gánh vác trách nhiệm của huynh trưởng để lại. Chàng đã ép buộc bản thân sử dụng các phương pháp của riêng mình để giải quyết vấn đề.

Nhưng khi quay về nhà, chàng là một vị tướng quân trẻ tuổi đã vào sinh ra tử. Chàng là một thống soái đã từng tham chiến. Chàng đã trưởng thành, vững vàng và bắt đầu có dáng dấp tương tự huynh trưởng. Nhưng thực sự là, chàng đã cố gắng hết sức để trở thành người giống như huynh trưởng, để trưởng thành và đáng tin cậy như huynh trưởng.

Khi Tiêu Bình Tinh về nhà, chàng quỳ trước mặt phụ thân, không nói tiếng nào vì chàng biết mình đã mắc sai lầm. Nhưng phụ thân đã nói với chàng, “Đứa con ngoan của ta, đứng dậy đi. Phụ thân tự hào về con.” Đó là tình huống và lời thoại lúc đó, và khi chúng tôi diễn đến cảnh này, tôi đột nhiên bắt đầu khóc. Áp lực trong lòng như bóp nghẹt tôi.

Chúng tôi đã quay cảnh đó vào buổi chiều. Trong bữa trưa, khi tôi đang xem lại kịch bản, Tôn Thuần lão sư đã ghé qua chỗ tôi và nói: “Hạo Nhiên, cậu nghĩ cậu (nhân vật) cảm thấy thế nào trong cảnh chúng ta sẽ quay chiều nay?” Tôi đã nói rất nhiều, bao gồm cả việc tôi nhớ cha mình như thế nào, tôi cảm thấy tội lỗi như thế nào vì đã làm mọi việc rối tung lên.

Nhưng Tôn Thuần lão sư đã nói: “Lời giải thích của cậu dài quá. Nếu cậu chỉ dùng hai từ để diễn tả cảm xúc của mình trong cảnh này, thì đó là gì?” Tôi thực sự đã nghĩ về điều đó trước đây, nhưng chưa bao giờ nói ra. Cuối cùng, tôi đã nói với một chút không chắc chắn, “Đáng thương.”

Sau đó, Tôn Thuần lão sư đã nói đó là những gì ông ấy cũng đang nghĩ đến. Sau đó, ông tiếp tục nói rằng ông cảm thấy rất ít người trẻ có thể hiểu được nhân vật này, và đã khen ngợi tôi rất nhiều, đến mức tôi cảm thấy khá xấu hổ.*

* T/N: Nói thêm về bối cảnh, đây là những gì Tôn Thuần lão sư nói về Hạo Nhiên trong các cuộc phỏng vấn khác khi “Lang Gia Bảng 2” đang phát sóng: “Lưu Hạo Nhiên rất thông minh. Trong những cảnh quay của tôi với cậu ấy, cậu ấy có thể nắm bắt được những điểm quan trọng. Cậu bé này rất am hiểu về nhân vật mà cậu ấy đang đóng. Có một cảnh trong đó tôi nhìn cậu ấy đang đi về phía tôi từ phía xa mà nước mắt tôi tự nhiên rơi. Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy cậu con trai này đã trưởng thành rồi.”

BẮT ĐẦU PHÁT TRIỂN MẠNH MẼ

Bởi vì cảnh này cũng được đạo diễn khen ngợi *, tôi đột nhiên cảm thấy tự tin hơn và không còn cảm thấy sợ hãi. Cảnh tiếp theo yêu cầu Tôn Thuần lão sư đỡ tôi đang quỳ dậy, và chúng tôi ôm nhau. Vào lúc đó, Tôn Thuần lão sư đáng lẽ phải trông có vẻ đau đớn, nhưng vai diễn mà ông đảm nhận là người cha không thể hiện nỗi đau của mình với đứa con trước mặt, bởi vì ông là trụ cột của gia đình.

* T/N: Một lần nữa nói về bối cảnh, đạo diễn Khổng Sênh đã nói về cảnh này: Trong cảnh Bình Tinh trở về sau chiến thắng trong trận chiến, chàng bước dọc theo trường lang về phía người cha già của mình, người đang ngồi trong phòng, dõi theo chàng. Khi Bình Tinh cuối cùng cũng đến được chỗ cha mình và quỳ xuống – hai diễn viên đóng cảnh đó cực kỳ tuyệt vời. Bình Tinh mang nhiều gánh nặng trên vai và đang cảm nhận tất cả những cảm xúc mâu thuẫn, và Hạo Nhiên đã thể hiện được điều đó một cách xuất sắc.

Tôi lặng lẽ đến thảo luận với anh Đại Hồng (một trong những trợ lý đạo diễn). Tôi cảm thấy rằng nhân vật của Tiêu Đình Sinh luôn kìm nén cảm xúc của mình, vì vậy, liệu có hợp lý không khi ông rốt cuộc đã thả lỏng cảm xúc trong cảnh này?

Anh Đại Hồng cho biết, mặc dù việc cuối cùng cũng giải tỏa cảm xúc là điều tốt cho ông ấy, nhưng con trai ông cũng đang ở trong cảnh này. Người cha không muốn con mình nhìn thấy một mặt mong manh dễ tổn thương và đầy đau đớn của mình.

Lưu Hạo Nhiên cùng các tiền bối Tôn Thuần (vai Trường Lâm Vương Tiêu Đình Sinh) và Tất Ngạn Quân (vai Tuần Thủ phụ)

Vì vậy, sau đó tôi đề nghị, khi Tôn Thuần lão sư đỡ tôi dậy, tôi sẽ ôm ông. Đầu tôi tựa vào vai ông, và đầu ông tựa trên vai tôi, tôi sẽ không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt ông, và do đó mọi người có thể quay lại những gì ông đang cảm thấy.

Tôi đã không xem lại cảnh đó sau khi chúng tôi quay, vì vậy tôi không biết biểu cảm trên gương mặt Tôn Thuần lão sư như thế nào, nhưng khi đạo diễn Khổng Sênh xem, mắt ông rưng rưng, và nói chúng tôi đã quay đạt và có thể tiếp tục quay cảnh khác.

Trước cảnh quay này, tôi không được thoải mái lắm trên phim trường Lang Gia Bảng 2. Đây là một tác phẩm chế tác lớn, một bộ phim truyền hình nghiêm túc, và các diễn viên đều là những người có kinh nghiệm. Họ đều có khí thế bức người, không có ai gần bằng tuổi tôi xung quanh nên tôi cảm thấy rất bất an. Tôi cũng ngại nói chuyện với mọi người nên phần lớn thời gian tôi đều thu mình vào một góc suy nghĩ.

Nhưng sau khi chúng tôi hoàn thành cú máy cuối cùng của cảnh đó, tôi đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vời. Bởi vì trong những cảnh quay trước đó với các diễn viên gạo cội, họ đã luôn giúp đỡ tôi trong việc truyền tải cảm xúc, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy mình cũng có thể hỗ trợ phần nào cho các diễn viên đối diễn với tôi trong cảnh quay.

KHÓC TRONG NĂM NGÀY, HƠN 20 CẢNH QUAY

Sau khi hiểu rõ về bản thân mình, trạng thái làm việc của tôi trở nên tốt hơn trong vài ngày kế tiếp. Trong năm ngày, tôi đã quay hơn 20 cảnh và hầu như tất cả các cảnh quay này đều yêu cầu tôi phải khóc. Nhưng đó là một khởi đầu tốt.

Sau khi quay cảnh tôi trở về nhà để gặp phụ thân, phụ thân đã đưa tôi đến triều đình để cầu xin sự tha thứ. Tại triều đình, phụ thân bị ốm nặng và qua đời ngay sau khi chúng tôi trở về nhà. Tất cả chỉ trong một bối cảnh. Vì vậy năm ngày tiếp theo là quay cảnh khóc, ngày nào tôi cũng khóc liên tục. Cuối cùng, tôi cạn nước mắt. Ngày nào tôi mở mắt ra thì mắt cũng sưng vù lên.

Nhưng tiếng khóc khi phụ thân qua đời khác với tiếng khóc khi huynh trưởng qua đời. Khi huynh trưởng qua đời là tiếng khóc đầy bất lực vì cái chết của huynh trưởng đến quá đột ngột. Tiêu Binh Tinh rơi vào trạng thái sang chấn nặng nề và không thể chấp nhận được điều đó.

Nhưng khi phụ thân qua đời, Tiêu Bình Tinh đã chấp nhận thực tế và đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều đó. Nhưng khi điều đó thực sự diễn ra, chàng vẫn không thể kiềm chế được nỗi đau trong lòng. Điều này chẳng khác nào ép một đứa trẻ phải sử dụng phương pháp của người lớn để đối phó với những điều mà lẽ ra nó chưa phải đối mặt.

Người lớn cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của họ, ngay cả khi cuối cùng họ không thể làm như vậy, trong khi một đứa trẻ hoàn toàn từ chối thực tế khó chịu. Chúng không muốn chấp nhận nó, không muốn tin vào nó. Đó là một cảm giác bất lực toàn tập. Hai loại đau đớn này là sự khác biệt lớn nhất giữa hai cảnh khóc.

Continue reading “[GẶP GIÓ] CHƯƠNG 7: BIẾN ĐỔI, CẢM ĐỘNG VÀ MỞ (PHẦN HAI)”

[GẶP GIÓ] CHƯƠNG 7: BIẾN ĐỔI, CẢM ĐỘNG VÀ MỞ (PHẦN MỘT)

Bản dịch tiếng Anh: https://liuhaoranintl.com/2020/03/22/the-eye-of-the-storm-chapter-7-transform-touch-and-open/

Bản dịch tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


Trong thời đại mà chúng ta đang sống, cuộc sống của chúng ta thường không có nhiều những trải nghiệm độc đáo và những thăng trầm kịch tính. Một trong những lợi ích của việc trở thành một diễn viên là có thể nhìn thoáng qua số phận của người khác, để thay đổi, được xúc động, được truyền cảm hứng.


MẠN ĐÀ LA ĐEN (BLACK MANDALA)

Trước khi quay “Thám tử phố Tàu,” tôi đã có một trải nghiệm rất quan trọng trên trường quay phim “Mạn Đà La đen.” Trong thời gian làm quen với vai diễn này, tôi buộc phải liên tục đối mặt với bản thân mình ở mức thấp nhất, để trải nghiệm độ sâu của sự tuyệt vọng của con người.

Mặc dù cuối cùng tôi không thể tham gia bộ phim do lịch trình xung đột, khoảng thời gian học tập và thử thách đó đã cho phép tôi học hỏi được nhiều điều.

(T/N: Bộ phim “Mạn Đà La đen” mà cậu ấy đề cập ở đây sau này đổi tên là “Remain Silent” (Giữ quyền im lặng) với sự tham gia của Châu Tấn, Ngô Trấn Vũ và Tổ Phong. Tuy quá trình quay phim diễn ra vào đầu năm 2015 nhưng phải đến năm 2019 phim mới được công chiếu. Có lẽ thời gian Lưu Hạo Nhiên ở trên phim trường và kể lại trong phần này là vào tháng 1 năm 2015, khi cậu cũng chuẩn bị tham gia kỳ thi nghệ khảo. Khi đó cậu mới 17 tuổi và đây mới là dự án phim thứ hai của cậu.)

Vai diễn của tôi là một thanh niên có hai nhân cách. Một bên là thiên thần, một bên là kẻ sát nhân đã giết mẹ ruột của mình.

Vai diễn này hơi giống với nhân vật Aaron trong phim “Primal Fear” do Edward Norton thủ vai. Aaron được cho là mắc chứng rối loạn đa nhân cách và thường bị coi là một người yếu ớt, vô hại, nói lắp và thiếu tự tin. Nhưng khi anh ta cảm thấy căng thẳng, một nhân cách được gọi là “Roy” sẽ chiếm lĩnh cơ thể. Roy tàn nhẫn, vô cảm và vũ phu.

Trong “Mạn Đà La đen,” trọng tâm là cuộc thảo luận về tính cách và nhân cách. Câu chuyện kể về một người cần cảm thấy được an toàn nhưng chưa bao giờ được bảo vệ. Anh ta chưa bao giờ được thể hiện con người thật của mình.

Tất cả con người đều có mặt tốt và một mặt khác có thể không tốt. Khi còn nhỏ, một đứa trẻ có khả năng bộc lộ mặt tốt như sự tốt bụng, trong sáng, đáng yêu, và cả mặt không tốt với những tính cách như ích kỷ, hách dịch và thậm chí còn những tính cách xấu mang tính cực đoan hơn nữa.

Cách đứa trẻ thể hiện mình (T/N: nghĩa là chúng thể hiện cả hai mặt của bản thân) là một dấu hiệu cho thấy chúng đang ở trong một môi trường đầy yêu thương, rằng chúng cảm thấy an toàn.

Khi những đặc điểm “tốt” này được thể hiện, các thành viên trong gia đình sẽ khen ngợi khuyến khích trẻ. Khi những đặc điểm “không tốt” xuất hiện, các thành viên trong gia đình sẽ đặt ra các quy tắc để uốn nắn. Sự khuyến khích và đặt ra các quy tắc uốn nắn là nền tảng tính cách của trẻ và tính cách đó có thể được hướng dẫn và thay đổi (dựa trên môi trường).

Nhưng đối với một số người khác, họ có thể đã lớn lên trong một môi trường không an toàn. Họ có thể chưa bao giờ dám thể hiện mặt “xấu” của bản thân và cố gắng kìm nén nó, cho đến một ngày nó tự bộc lộ. Mặt “xấu” bị che giấu này được hiển thị ở nhân cách thứ hai.

Trong câu chuyện này, khi nhân vật ở trong một môi trường không an toàn, anh ta không có cách nào để thể hiện mặt “xấu” của bản thân, nên cứ giấu nó trong lòng. Kết quả là không ai nói với anh ta rằng điều này là sai.


LẦN ĐẦU LÀM THEO HƯỚNG DẪN ĐỂ DIỄN ĐẠT CẢM GIÁC TUYỆT VỌNG

Đạo diễn của “Mạn Đà La đen” từng chỉ đạo các vở kịch. Khi tôi đến phim trường, mọi người đều ở đó.

Đạo diễn rất thẳng thắn. Anh ấy nói, “Tôi biết cậu không gặp khó khăn gì khi đóng khía cạnh tốt đẹp của nhân vật. Thuần khiết, tuyệt vời, tốt bụng. Chúng tôi không có bất kỳ lo lắng nào về mặt đó. Nhưng phần quan trọng nhất của vai diễn là khi tính cách của cậu ta thay đổi theo hướng xấu xa, đen tối hơn.”

Anh ấy hy vọng rằng tôi có thể thể hiện những đặc điểm này một cách phù hợp.

Khi tôi thử vai lần đầu, diễn xuất của tôi rất cứng. Tôi muốn bình tĩnh lại, tỏ ra nham hiểm trong sự im lặng. Nhưng đạo diễn không hài lòng. Anh ấy không muốn thấy sự bình tĩnh – anh ấy muốn thấy tôi trở nên điên cuồng. Anh ấy muốn khiêu khích tôi, để tôi thể hiện cơn thịnh nộ không thể kiểm soát.

Nhưng tất cả chúng ta đều có những cách thể hiện cơn thịnh nộ khác nhau. Đối với một số người, họ bộc lộ sư tức giận ra bên ngoài và kết thúc bằng một trận la hét với người khác trong mười phút.

Nhưng tôi hiểu về cơn thịnh nộ trong phim là sự tức giận đến từ một người rất thông minh, rất có đầu óc phân tích, và đa tầng.

Vì vậy, khi đạo diễn bắt đầu sử dụng ngôn ngữ để khiêu khích tôi, sử dụng ngôn ngữ cơ thể của anh ấy để khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi sẽ diễn xuất như thế nào, vì tôi có thể nhìn thấy các máy quay ở xung quanh mình.

Nhưng dưới sự hướng dẫn của đạo diễn, tôi từ từ bắt đầu nhập tâm vào nhân vật, cảm nhận được sự tổn thương của nhân vật, nỗi buồn và sự thất vọng của cậu ấy đối với thế giới, và sự giễu cợt đối với mọi người.

Bây giờ tôi thực sự không thể nhớ mình bắt đầu nhập tâm vào nhân vật từ lúc nào. Đó không phải là điều tôi có thể kiểm soát hoặc tái hiện lại, nhưng đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mất kiểm soát đối với bản thân mình.

Đó là một kiểu “phê” và khi đạo diễn hét, “Cắt!”, tôi đã gục xuống. Tôi vẫn đang hét lên và chửi bới, cơ thể tôi không thể ngừng run rẩy và vùng vẫy.

Nước mắt nước mũi của tôi vẫn cứ giàn giụa, và đầu óc tôi rối bời. Từ thể xác đến cảm xúc tôi có cảm giác như thể mình vừa bị một cơn bão lớn tấn công.

Tôi nghĩ về bản thân mình. Tôi không phải kiểu người mà bạn có thể nói là hoàn toàn vô hại. Khi còn nhỏ tôi rất nóng tính, nhưng vì tôi học nội trú từ nhỏ nên xung quanh tôi luôn có các giáo viên và bạn cùng lớp. Chẳng ai có nghĩa vụ phải chịu đựng sự bướng bỉnh của bạn cả.

Vì vậy, trong kiểu môi trường đó, tôi đã tự bảo vệ mình bằng một lớp vỏ dày. Và lúc bắt đầu tôi không có cảm giác cực kỳ an toàn để có thể xóa bỏ cảm xúc dâng trào đột ngột ấy.


TRẢI NGHIỆM CẢM GIÁC BỊ NHỐT TRONG MỘT CĂN PHÒNG NHỎ TỐI TĂM

Sau khi chúng tôi tìm hiểu nhân vật và tôi nhập đoàn phim (trước khi phim bắt đầu), đạo diễn đã sắp xếp một thầy dạy diễn xuất để đào tạo tôi. Anh ấy hy vọng rằng tôi có thể trải nghiệm những cảm xúc nặng nề của nhân vật.

Vào thời điểm đó, tôi đang ở khách sạn cùng đoàn làm phim. Mỗi sáng thức dậy, tôi sẽ đi tìm thầy dạy diễn xuất của mình để được dạy kỹ năng diễn xuất.

Nhân vật mà tôi đang thủ vai bị cha mẹ ruột bỏ rơi. Cậu lớn lên trong nhà của cha nuôi, bị ngược đãi và bỏ mặc. Cậu ta bị chứng tự kỷ nhẹ và mắc chứng sợ hãi vì bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm khi còn nhỏ sau khi cậu ta lên cơn tức giận.

Để trải nghiệm cảm giác “mất kiểm soát do không gian hạn chế trong thời gian dài,” thầy dạy diễn xuất của tôi đã để tôi vào trong một căn phòng nhỏ tối tăm.

Khách sạn chúng tôi đang ở có một phòng tắm nhỏ không có cửa sổ. Nó nằm trong một phòng khách sạ và rất nhỏ, chỉ rộng khoảng 5 mét vuông, có một chiếc quạt. Thầy dạy diễn xuất đã yêu cầu tôi để đồng hồ, điện thoại và bất cứ thứ gì liên quan đến thời gian hoặc ánh sáng ở bên ngoài.

Khi bước vào phòng tắm này, tôi tắt đèn và quạt, để căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Điều duy nhất tôi không thể làm là ngủ, mọi thứ khác đều được. Tôi có thể ở trong đó bao lâu cũng được miễn là tôi muốn, cho đến khi tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.

Sau khi đi vào, lúc đầu tôi cũng băn khoăn không biết mình nên nghĩ gì. Tôi phải chịu đựng, phải ở trong đó lâu hơn một chút. Vì vậy, tôi bắt đầu nghĩ về đủ thứ, bất cứ thứ gì tôi có thể nghĩ ra. Nhưng khi không có định hướng cho dòng suy nghĩ của bạn, thì bạn sẽ nghĩ về đủ thứ trên đời.

Có thể tôi đang nghĩ về diện mạo của đạo diễn độc đáo như thế nào, nhưng giây tiếp theo sẽ là về những gì tôi muốn ăn. Và sau đó tôi nghĩ về những tương tác thường xuyên của mình với các bạn cùng lớp và sau đó là công việc.

Sau đó, tôi nghĩ về việc đã lâu rồi tôi không được nghỉ để về nhà, rằng tôi mong mỏi được nghỉ ngơi một lúc và về nhà gặp gia đình đến mức nào…

Tôi nghĩ về mọi thứ, nhưng không quá chi tiết. Bởi vì trong môi trường tối tăm khép kín đó, những suy nghĩ này chỉ để giết thời gian.

Khi đang suy nghĩ, tôi đang nghịch cái bàn chải đánh răng cầm trong tay. Lúc sau tôi lại cầm cái lược chải tóc. Khi tôi nghĩ về tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra và không thể làm gì khác, giống như linh hồn tôi đã bị tống xuất ra khỏi cơ thể.

Đầu óc tôi trống rỗng, và tôi bắt đầu ngủ gật. Nhưng rồi tôi giật mình tỉnh giấc, tự hỏi, “Mình đã ngồi đây bao lâu rồi? Đã lâu rồi đúng không nhỉ?”

Thời gian trôi qua, tôi ngày càng thấy bồn chồn và cảm thấy trời nóng hơn. Tôi thấy ngứa ngáy khắp người và không khí có vẻ loãng hơn. Và tôi bắt đầu nghĩ, “Có phải vì quạt không bật nên không có không khí lưu thông đúng không nhỉ? Nếu mình không ra ngoài bây giờ, liệu mình có bị ngạt thở không?”

Và sau đó tôi bắt đầu nghĩ ra những lý do để rời đi, với những suy nghĩ xen kẽ giữa “Tôi thực sự không thể ở đây lâu hơn nữa! Tôi cần phải đi ra ngoài!”, và “Tôi không thể từ bỏ dễ dàng như vậy! Có khi mới chỉ năm phút trôi qua thôi?”

Từ từ, tôi mất cảm giác về thời gian và bắt đầu vật lộn với việc thở. Và tôi càng cảm thấy mình không thể thở được, hơi thở của tôi càng trở nên không đều. Đầu tôi tràn ngập ý nghĩ rằng việc thiếu không khí là do quạt không được bật, và phòng tắm sẽ sớm hết oxy mất thôi.

Nhưng tất nhiên, vẫn có oxy. Mặc dù quạt không bật, phòng tắm không bị bịt kín hoàn toàn và vẫn có luồng không khí lưu thông.

Nhưng lúc đó, tôi đang chiến đấu với chính mình, tôi muốn đi ra ngoài nhưng cũng muốn xem mình có thể chịu đựng thêm một chút nữa không, rồi giây tiếp theo tôi lại muốn đi ra ngoài, tôi cảm thấy mình như muốn phát điên lên.

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi chạy ra khỏi phòng tắm như bị lửa đốt, và vào lúc tôi chạm vào tay nắm cửa, tôi đã hối hận. Tôi cảm thấy rằng mình có thể chịu đựng thêm được một chút nữa. Sauk hi ra ngoài, tôi được biết là tôi mới chỉ ở trong đó hơn hai giờ một chút.

Mặc dù đạo diễn không đi sâu vào chi tiết nhưng tôi hiểu anh ấy muốn tôi trải qua những gì trong bóng tối: bất lực, sợ hãi, liều lĩnh, thiếu kiên nhẫn, thất vọng. Lúc mới bước vào, tôi rất tập trung và bình tĩnh, nhưng theo thời gian tôi ngày càng trở nên bất an hơn, lo lắng hơn.

Trong những hoàn cảnh đó, khi không ai nhìn bạn, khi bạn cảm thấy vô cùng bất an, bạn sẽ có đủ loại suy nghĩ xuất hiện. Và bạn sẽ hiểu sâu hơn về tư duy của mình. những phần tiêu cực của bản thân mà bạn đã che giấu.

Vì vậy, khi chúng tôi thực hiện phần dẫn nhập cho cảnh quay, đạo diễn muốn tôi thể hiện những cảm xúc tột độ đó. Tôi cũng cố gắng làm điều đó, vì nó cũng rất hấp dẫn.

Tôi thực sự mong đợi một nhân vật như vậy, nhưng tôi cũng rất lo lắng. Tôi hy vọng rằng mình có thể có một vai như thế này trong tương lai, nhưng tôi cũng biết đó không phải là một vai diễn dễ dàng. Bạn không dễ dàng bộc lộ những cảm xúc như vậy.

Đó là những mặt tối khó khắc họa hơn. Giống như khi Heath Ledger thủ vai Joker, tinh thần của anh ấy đã bị ảnh huởng.

Tôi không phải là người ồn ào, hướng ngoại. Tôi lặng lẽ tiếp thu những điều tiêu cực và phương pháp của tôi là quên đi. Một khi tôi từng nghĩ về điều đó, tôi sẽ không mãi luẩn quẩn với nó. Nói thẳng ra, không phải tôi đã quên, mà tôi không muốn nghĩ về điều đó nữa.

Mặc dù cuối cùng tôi không tham gia đóng phim do lịch trình không phù hợp, nhưng tôi rất vui khi được gặp đạo diễn vào thời điểm đó. Sau đó, khi chúng tôi gặp lai nhau, và hồi tưởng lại những ký ức trong lần diễn tập đó. Tất cả mọi người đều nói tôi là một con thú nhỏ hung dữ.


SỰ CHÁN NẢN

Gần đây, tôi không có tâm trạng thoải mái trong khi làm việc, vì tôi dễ trở nên lo lắng hoặc buồn bã. Bạn cảm thấy như mình cứ lặp đi lặp lại những công việc giống nhau. Không có hứng thú nhưng bạn cũng cảm thấy điều này là công việc của bạn. Bạn không thể từ bỏ. Vì vậy, bạn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nó.

Đôi khi tôi sẽ nói chuyện với bạn bè của mình và phát hiện ra rằng cảm giác phải kìm nén cảm xúc của mình, không cảm thấy có động lực hay phấn khích nữa – rất nhiều người cũng đã trải qua. Nhưng đó cũng không phải là cảm giác thường xuyên. Có thể một ngày nào đó khi tôi kết thúc một cảnh quay, tôi sẽ cảm thấy rằng mình đã làm rất tốt, và đạo diễn cũng rất hài lòng, vì vậy tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Tôi nghĩ điều này là do bản chất người diễn viên khá nhạy cảm. Làm nghề diễn viên thì mong manh lắm, bạn rất dễ bị cuốn theo cảm xúc và bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của những người xung quanh.

Thỉnh thoảng, tôi cũng suy đoán, cố gắng nhận biết phản ứng của ai đó, chẳng hạn như đạo diễn hay đoàn làm phim. Sau khi nhìn thấy biểu hiện của họ, tôi sẽ nghĩ về điều đó, có lẽ là quá nhiều. Nếu tôi cảm thấy dù chỉ có một chút tiêu cực nhỏ mà thôi, tôi sẽ tiếp tục suy nghĩ về nó, và cuối cùng suy nghĩ quá mức về điều đó.

(CÒN TIẾP)

LƯU HẠO NHIÊN x GAME “KIẾM VÕNG 3: CHỈ TIÊM GIANG HỒ” (剑网3指尖江湖)

20190609 Weibo Game Kiếm Võng 3: Chỉ Tiêm Giang Hồ (剑网3指尖江湖) tuyên bố Lưu Hạo Nhiên là người phát ngôn cho game.


Kiếm Võng 3: Chỉ Tiêm Giang Hồ
là mobile game có nội dung được phát triển từ online game Kiếm Võng 3. Trước đây, Kiếm Võng 3 từng được VNG phát hành tại Việt Nam với tên gọi Võ Lâm Truyền Kỳ 3, chính vì vậy, phiên bản di động này cũng “mặc định” được game thủ Việt gọi là Võ Lâm Truyền Kỳ 3 Mobile. Mặc dù được thiết kế theo phong cách hoạt hình nhưng các nhân vật trong mobile game này vẫn giữ được những nét đặc trưng từ Kiếm Võng 3. Không chỉ gây ấn tượng mạnh về mặt đồ họa, Kiếm Võng 3: Chỉ Tiêm Giang Hồ còn được đánh giá cao ở lối chơi mang đậm tính hành động cùng hệ thống khinh công cho phép nhân vật “bay lượn” trong trò chơi. Theo các đánh giá từ trước đó, trò chơi sở hữu nền tảng đồ họa cực kỳ sắc nét và bắt mắt, thậm chí vượt qua các phiên bản Võ Lâm Truyền Kỳ Mobile “đời trước”.

20190616 Hậu viện hội của Lưu Hạo Nhiên đã làm FMV “Lục Nguyên thiếu hiệp” (六元少侠) để chào mừng sự kiện Lưu Hạo Nhiên là người phát ngôn cho game “Kiếm Võng 3: Chỉ Tiêm Giang Hồ.”

20191010 weibo game “Kiếm Võng 3: Chỉ Tiêm Giang Hồ” đăng bài chúc mừng sinh nhật Lưu Hạo Nhiên.

20191224 Phim ngắn có tựa đề “指尖风物志” (Chỉ tiêm Phong vật chí) do Lưu Hạo Nhiên đóng để quảng bá cho game “Kiếm Võng 3: Chỉ Tiêm Giang Hồ” được công bố. Phim ngắn này được quay công phu và chỉn chu.

Một số hình ảnh hậu trường khi quay phim ngắn do Phòng làm việc của Lưu Hạo Nhiên đăng ngày 24/12/2019.

Hình ảnh Lưu Hạo Nhiên vẽ trong sổ…
… chính là lò sưởi này.

NHẬT KÝ DU LỊCH CỦA LƯU HẠO NHIÊN Ở KENYA (CHÂU PHI) NĂM 2019 (PHẦN 2)

Link phần 1: https://haonhienchikhi.com/2022/06/15/nhat-ky-du-lich-cua-luu-hao-nhien-o-kenya-chau-phi-nam-2019-phan-1/

“Tôi không muốn con cháu tôi chỉ có thể nhìn thấy những con voi này trong vườn thú, video và sách. Tôi hy vọng trong hàng trăm nghìn năm tới con cháu tôi vẫn có đủ may mắn được gần gũi tiếp xúc với voi hoang dã như chúng ta ngày nay.”

– Lưu Hạo Nhiên

Chuyến du lịch đến Kenya cùng Tiffany & Co. – Ngày thứ Ba

Ngày thứ ba của chuyến đi là một nhiệm vụ khá thách thức. Chúng tôi phải đáp trực thăng đến núi Olokowe, nơi chúng tôi tìm hiểu về cách theo dõi voi.

Hôm nay cậu ấy là bạn học Lưu đáng yêu phóng khoáng trong bộ trang phục áo sơ mi ngắn tay màu đen, quần short màu nâu, giày đế bằng mũi tròn và mũ xô (bucket hat) màu đen.

Chúng tôi khởi hành đúng giờ lúc 6 giờ 30 phút sáng, và đây là chiếc trực thăng “Tiểu Thanh” của chúng tôi. Trước khi khởi hành, Lưu Hạo Nhiên đề nghị được chụp ảnh cùng chiếc trực thăng.

Ngồi trên trực thăng chúng tôi ngắm nhìn lục địa châu Phi rộng lớn, lòng sông khô cạn, nhiều khe nứt, Lưu Hạo Nhiên chăm chỉ cầm máy ảnh quay chụp.

Thời gian bay khá ngắn, 15 phút sau chúng tôi đã đến núi Olokowe, đệ đệ phấn khích nói rằng núi này và Bình Đỉnh Sơn ở quê nhà cậu ấy có điểm tương đồng.

Cậu ấy vô cùng tò mò và chăm chú lắng nghe các chuyên gia giải thích. Ở trên đỉnh núi, David hướng dẫn chúng tôi làm thế nào để theo dõi voi qua chất bài tiết của chúng và biết về vị trí của các loài vật khác. Cậu ấy rất hứng thú với toàn bộ quá trình, và còn không e ngại khi chạm vào.

Chuyến đi của chúng tôi cũng bao gồm việc sử dụng trực thăng để theo dõi voi bằng GPS. Tôi không biết liệu có ổn hay không, nhưng phi công đã hỏi Hạo Nhiên đệ đệ rằng cậu ấy có muốn thử bay nó không, và cậu ấy đồng ý.

Và cậu ấy thực sự đã thử lái trực thăng! Trong suốt thời gian chao đảo ấy, cậu ấy khiến tôi sợ hãi đến mức gần như cạn hết tất cả cảm tình mà tôi dành cho cậu ấy… Mặc dù vậy, cậu ấy hết sức phấn khởi, thậm chí khi tất cả những người còn lại chúng tôi đều la hét. Sau một lúc, cậu ấy quay lại và hỏi chúng tôi cảm thấy như thế nào.

Sau khi chúng tôi hạ cánh, cậu ấy vẫn tràn đầy nhiệt huyết và leo lên máy bay để tạo dáng kiểu Luffy trong One Piece.

Vào buổi chiều, chúng tôi đến thăm Trụ sở chính của tổ chức “Save the Elephant” và xem hộp sọ của những con voi bị săn bắt.

Hiện tại, thử thách lớn nhất mà loài voi phải đối mặt là việc buôn bán ngà voi. Nhu cầu đối với ngà voi tạo ra vấn đề lớn cho toàn bộ lục địa châu Phi, khiến cho tất cả các con voi đối mặt với hiểm họa lớn.

Frank Pope, CEO của tổ chức “Save the Elephants” giới thiệu cho Lưu Hạo Nhiên về những việc mà tổ chức này đang làm để bảo vệ loài voi

Khi chúng tôi quan sát hộp sọ của voi, chúng tôi biết rằng ngà voi mọc ra từ góc trong của mắt. Để lấy được cả chiếc ngà voi, cần phải cắt bỏ nửa mặt của voi, và như vậy con voi sẽ chết. Vì vậy với mỗi cặp ngà voi mà chúng ta thấy chính là sự đánh đổi bằng mạng sống của cả một con voi.

Sau chuyến thăm, Hạo Nhiên đệ đệ đã thở dài đầy tâm trạng và chia sẻ:

“Loài người chúng ta sống trên hành tinh này, nhưng ngoài loài người còn có hàng chục nghìn loại động vật khác. Chỉ khi đến nơi này chúng ta mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của sự chung sống hài hòa giữa động vật và con người. Tôi hi vọng rằng khi chúng ta yêu cầu thiên nhiên cung cấp cho chúng ta thì đồng thời chúng ta cũng cần biết quan tâm đến thiên nhiên, hoàn trả cho thiên nhiên.”

Lưu Hạo Nhiên

Thật là chàng trai toát ra năng lượng tích cực và tử tế, chúng tôi (Tencent Fashion) cũng thấy cảm động.

Chuyến du lịch đến Kenya cùng Tiffany & Co. – Ngày thứ Tư

Ngày thứ tư của chuyến đi chủ yếu là đi bộ đường dài, Hạo Nhiên đệ đệ thay sang bộ quần áo gồm áo gilet màu xanh lá cây và áo sơ mi màu mù tạt, cùng với chiếc mũ xô (bucket hat) và đeo dây chuyền hình con voi của Tiffany & Co. thật thời trang.

Thu hoạch lớn nhất của ngày hôm nay là chúng tôi lần đầu rời khỏi xe bus và được tiếp xúc gần với voi, và lần đầu được trải nghiệm “voi qua đường.”

Tận dụng lợi thế ánh mặt trời buổi sáng, Tencent Fashion đã chụp những bức ảnh thật đẹp cho Hạo Nhiên đệ đệ. Bạn đã xem những bức ảnh này chưa?

Ánh mắt thật là quyến rũ, chúng tôi xem mà cũng thấy tim đập thình thịch…

Chàng trai tỏa nắng trẻ trung phóng khoáng, thật sự khiến người khác phải yêu thích.

Vào buổi chiều, chúng tôi đi bộ cùng với Hạo Nhiên trong khoảng một giờ đồng hồ. Cậu ấy vẫn là một thanh niên hăng hái phấn khởi. Khi chúng tôi đi bộ, cậu ấy dùng một cái que để vẽ những chú voi nhỏ xinh, còn kí tên “Liu” nữa.

Dưới ánh mặt trời chói chang, cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh núi. Mặc dù tất cả mọi người đều thấy nóng nực và kiệt sức nhưng Hạo Nhiên đệ đệ đã nỗ lực hết mình để khiêu vũ với người dân địa phương và học cách gọi nhại theo tiếng động vật. Thật là một chàng trai trẻ trung hạnh phúc, nụ cười khoe chiếc răng khểnh thật đáng yêu.

Những người dân địa phương cũng cho chúng tôi xem cách “cọ xát thanh gỗ vào nhau để tạo ra lửa.”

Chuyến du lịch đến Kenya cùng Tiffany & Co. – Ngày thứ Năm

Vào buổi sáng của ngày cuối cùng, chúng tôi đã đến thăm trại mồ côi của voi, và Hạo Nhiên đệ đệ đã mặc áo phông in hình chú voi Dumbo để cổ vũ chúng.

Các chú voi con có mẹ bị sát hại hoặc bị bỏ rơi khi đàn voi di cư sẽ được đưa đến trại mồ côi để chăm sóc.

Cậu ấy nở một nụ cười hiền hậu như một người mẹ khi nhìn những chú voi con, và thậm chí còn tương tác với chúng bằng cách xoa vào vòi của chúng. Cậu ấy mô tả cảm giác là có chút dinh dính, có chút cưng cứng, và có lông.

Sau đó, chúng tôi xem các nhân viên cho voi con bú sữa. Những chú voi con thực sự dành phần lớn thời gian của chúng trong tự nhiên, nhưng sẽ đến đây vào giờ ăn để uống sữa. Các nhân viên chuẩn bị những bữa ăn dinh dưỡng khoa học cho voi con, bốn bữa một ngày. Hạo Nhiên đệ đệ cũng trải nghiệm việc cho voi con ăn.

Hạo Nhiên đệ đệ nói, “Trong chuyến đi này, chúng tôi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những chú voi trưởng thành và sự đáng yêu của những chú voi con. Quan trọng nhất là chúng tôi đã thu được rất nhiều kiến thức.”

Mặc dù khi viết ra thì nghe có vẻ khá lãng mạn nhưng sự thật thì đây là một chuyến đi vất vả. Hạo Nhiên đệ đệ đã thu xếp vài ngày trong lịch trình bận rộn của mình để đến châu Phi, và cậu ấy đã phải nhồi nhét sắp xếp lịch trình cho các buổi chụp ảnh, quay video, học hỏi, giải thích – tất cả chỉ vì một mục đích: để nâng cao nhận thức về chiến dịch “Save the Elephants.”

Hạo Nhiên đệ đệ cho biết đến giờ cậu ấy mới thực sự biết loài voi tuyệt vời như thế nào. Chúng có thể thay đổi cảnh quan, có thể tạo đường đi, có thể xới đất – chúng rất quan trọng đối với thảm thực vật địa phương. Chúng cũng có thể sử dụng ngà của mình để khai thác nguồn nước để cho các động vật khác cũng được uống nước.

Tuy nhiên, ở nhiều nơi trên đất nước Kenya, loài voi thường ăn thực phẩm của người dân địa phương. Không có thu nhập từ việc làm nông nghiệp, họ phải cắt lấy ngà voi để kiếm sống. Vì vậy việc bảo vệ loài voi thậm chí càng trở nên quan trọng hơn.

Chúng ta có thể làm gì tại các thành phố để giúp bảo vệ chúng? Chúng ta có thể tẩy chay việc bán ngà voi, làm cho việc buôn bán ngà voi trở nên bất hợp pháp, và lan tỏa thông điệp này thông qua những chiến dịch nâng cao nhận thức.

Sau chuyến thăm trại mồ côi của voi con, chúng tôi bay về Bắc Kinh vào chiều ngày hôm đó.

Đây là kết luận của Lưu Hạo Nhiên sau chuyến đi và kêu gọi tất cả chúng ta cùng thực hiện vai trò của mình trong việc truyền bá nhận thức về chiến dịch “Save the Elephants.”

“Từ chuyến đi đến Châu Phi này, tôi đã tự mình trải nghiệm và nhìn thấy vùng đất mà những chú voi sinh sống, cuộc sống mà chúng có. Tôi cũng thấy được sự tàn bạo mà chúng phải đối mặt, việc truy tìm ngà voi đã dẫn đến việc săn bắt voi hàng loạt như thế nào.Từ trải nghiệm này, tôi thực sự nhận ra tầm quan trọng của loài voi, việc chúng đóng góp nhiều như thế nào vào sự cân bằng hài hòa giữa các loài động vật hoang dã khác, giữa con người và thiên nhiên.”

Lưu Hạo Nhiên

Lưu Hạo Nhiên cũng hi vọng rằng sẽ giúp cho nhiều người nhận thức rõ hơn về vẻ đẹp của thiên nhiên thông qua góc nhìn của cậu ấy. Cuối cùng Hạo Nhiên đệ đệ gửi lời cảm ơn đến Tiffany & Co. vì đã giúp cho cậu ấy có một chuyến đi thật đáng nhớ.

Mọi người cũng hãy như Hạo Nhiên đệ đệ nhé, yêu Trái Đất yêu loài voi. Hi vọng rằng trong hàng trăm hàng nghìn năm nữa, những thế hệ tương lai sẽ không chỉ có thể nhìn thấy loài voi hoang dã trong sách vở.

Video chuyến đi của Lưu Hạo Nhiên

NHẬT KÝ DU LỊCH CỦA LƯU HẠO NHIÊN Ở KENYA (CHÂU PHI) NĂM 2019 (PHẦN 1)

Vào tháng 3 năm 2019, Lưu Hạo Nhiên tham gia một chuyến du lịch tới Kenya cùng với Tiffany & Co. trong chiến dịch “Save the Wild” của nhãn hàng. Mục tiêu của chuyến đi là đem lại sự chú ý cho dự án “Save the Elephants” và quảng bá cho bộ sưu tập “Save the Wild” của Tiffany & Co., trong đó 100% lợi nhuận của bộ sưu tập này sẽ được tặng cho tổ chức Wildlife Conservation Network.

Tencent Fashion là kênh truyền thông đi cùng trong chuyến đi, và một trong các phóng viên của đơn vị này đã ghi chép lại nhật ký chuyến đi kéo dài 6 ngày 5 đêm theo chân Lưu Hạo Nhiên khám phá Kenya và tìm hiểu thêm về loài voi, vùng đất này, và những người dân địa phương. Thông qua bài viết này chúng ta có thể thấy những khía cạnh thú vị về con người của Lưu Hạo Nhiên.

Bài báo này tổng hợp nhật ký của nữ phóng viên này và bài đăng của blogger thời trang nổi tiếng gogoboi.

Dịch sang tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí

Bản dịch tiếng Việt tham khảo các nguồn sau, ban đầu mình dịch theo bản tiếng Anh nhưng sau khi đọc 2 bản tiếng Trung thì có sắp xếp lại bố cục theo link bài báo gốc tiếng Trung số 1, dịch bổ sung thêm từ 2 bản tiếng Trung.

Link bài báo gốc tiếng Trung:

Bài báo số 1: https://mp.weixin.qq.com/s/8PzvxZbBfEZuyktCaGNciQ

Bài báo số 2: https://mp.weixin.qq.com/s?__biz=Mzg5MTc0NTQxMQ==&mid=2247703296&idx=1&sn=8f49ecc0aa04fdb26e9bd293ab0d0fa4&source=41#wechat_redirect

Link bản dịch tiếng Anh:


gogoboi: Các bạn nói xem, tôi có cần phải cứu cả thế giới hoặc vũ trụ để được đi cùng Lưu Hạo Nhiên trong chuyến đi du lịch Châu Phi 6 ngày 5 đêm không? Tôi có một người bạn là nữ giới thực sự đã hoàn thành việc này đấy – cô ấy đã đến Châu Phi cùng với Lưu Hạo Nhiên trong một chuyến công tác, và gọi cho tôi ngay sau khi cô ấy trở về, khoe khoang kể lể trong 3 tiếng liền.

“Mình đã ngồi cùng xe với Hạo Nhiên đệ đệ đi xem voi! Cậu có biết cảm giác đó như thế nào không ?!”

“Hạo Nhiên đệ đệ trèo cây hái quả cho mình đấy! Cậu có biết cảm giác đó như thế nào không ?!”

“Mình đã ngồi trên chiếc trực thăng mà Hạo Nhiên đệ đệ lái! Cậu có biết cảm giác đó như thế nào không ?!”

Tôi trợn mắt lên, “Tất nhiên là không rồi, mình có được đi đâu. Mình chỉ quan tâm đến những câu chuyện phiếm hay ho – hãy kể cho mình biết trong đời thực cậu ấy như thế nào!”

Cô ấy trả lời, “Khá giống như những gì mình nghĩ. Rất rạng rỡ và sáng sủa, cực kỳ dễ mến và dễ hòa đồng. Nhưng … cậu ấy thực sự là người nói nhiều và hoạt bát!”

Tôi nói, “Được rồi! Hãy cho mình biết thêm về những phần đó đi.”

(Dưới đây là nhật ký theo góc nhìn của cô ấy về chuyến đi)


Chuyến du lịch Châu Phi của Lưu Hạo Nhiên

Lưu Hạo Nhiên nói rằng cậu ấy luôn muốn đến Châu Phi để xem động vật hoang dã, và thật tình cờ khi lần này Tiffany & Co. đã mời cậu ấy đến Kenya để tham gia vào chiến dịch “Save the Elephants,” cho phép cậu ấy thực hiện ước mơ nhỏ bé của mình ~ Đi Châu Phi thực sự khá phức tạp – bạn phải xin visa đi lại, khám sức khỏe, tiêm vắc xin. Tiffany & Co. cũng đưa cho mỗi người chúng tôi một danh sách kiểm tra những thứ cần mang theo (ví dụ như đồ bơi). Giống như toàn bộ thành viên trong đoàn, Lưu Hạo Nhiên cũng tự chuẩn bị đồ đạc.

Chuyến đi của chúng tôi tổng cộng kéo dài 6 ngày. Vào ngày 8 tháng 3 (năm 2019), ngày bắt đầu cuộc hành trình, chúng tôi rời Thượng Hải bay 15 tiếng đến Nairobi, thủ đô của Kenya. Sau khi đến nơi, chúng tôi vào nghỉ ngơi ở một khách sạn gần đó để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.

Chuyến du lịch đến Kenya cùng Tiffany & Co. – Ngày thứ Nhất

Ngày 9/3/2019, ngày đầu tiên của chuyến du lịch châu Phi chính thức bắt đầu!

Vào 7h sáng, chúng tôi lên một chiếc máy bay nhỏ bay đến khu bảo tồn quốc gia Samburu ở Bắc Trung bộ của Kenya, ở độ cao hơn 3.000 mét. Nó được đặt biệt danh là “trái tim của Kenya.”

Vì máy bay rất nhỏ nên chúng tôi rất hạn chế về số lượng hành lý có thể mang theo. Cuối cùng Lưu Hạo Nhiên chỉ mang theo một chiếc vali lớn cùng với một chiếc nhỏ hơn, chủ yếu là quần áo để chụp ảnh. Nhưng cậu ấy cũng mang theo máy tính xách tay của mình – chàng thanh niên nghiện Internet ban đầu dự định chơi game trong thời gian nghỉ ngơi, nhưng do kết nối Internet yếu nên cuối cùng không thể thực hiện được điều này.

Ngoài ra, vì chuẩn bị quay phim mới nên cậu ấy cần máy tính xách tay để nghiên cứu tài liệu. Trong chuyến đi Châu Phi này, cậu ấy có hơn 200 GB tài liệu cần xem để chuẩn bị quay phim.

Ở Khu bảo tồn Quốc gia Samburu, điều kiện khu cắm trại của chúng tôi khá tốt. Chúng tôi có phòng tắm và có thể tắm.

Vì nước ở đây là nguồn tài nguyên hạn chế nên khi tắm, hầu hết chúng tôi phải xin thêm một xô nước nữa do người dân địa phương mang đến cho chúng tôi. Tôi tắm cũng thuộc loại nhanh so với những người phụ nữ trong đoàn, nhưng thậm chí tôi vẫn phải ngượng ngùng hỏi xin thêm nước khi vòi hoa sen của tôi ngừng chảy. Tuy nhiên, Hạo Nhiên đệ đệ đã không cần yêu cầu thêm nước (có nghĩa là cậu ấy cố gắng tiết kiệm nước và không sử dụng nhiều hơn những gì có sẵn ban đầu).

Bạn bè của chúng tôi ở châu Phi đã chuẩn bị cho chúng tôi một bữa ăn khá ngon! Có cháo và rau củ muối. Bữa tối có cả vịt quay Bắc Kinh và nữ thần quốc dân Lao Gan Ma của chúng tôi (một loại nước chấm cay nổi tiếng của Trung Quốc và là một trong những loại gia vị yêu thích của Hạo Nhiên)!

Tuy nhiên, có rất nhiều côn trùng, vì vậy chúng tôi đã cố gắng xua chúng đi khi chúng tôi dùng bữa. Hạo Nhiên thực sự ăn rất ngon miệng và không hề kén ăn. Điều đó chắc chắn đã khiến tôi cộng thêm điểm thưởng cho cậu ấy!

Khí hậu ở đây rất khô, chúng tôi có phần không thích ứng được, uống nhiều nước cũng không có tác dụng. Mọi người đều bị táo bón, và rồi mọi người ngày nào cũng ăn một quả chuối, sau đó mọi chuyện lại êm đẹp.

Mục tiêu chính của chuyến đi này của chúng tôi là để xem những con voi hoang dã, vì vậy trong cùng ngày hôm đó chúng tôi đã đi ra ngoài. Hạo Nhiên đệ đệ thay sang chiếc áo sơ mi trắng, và bởi vì cần chụp hình nên cậu ấy cũng đã làm tóc.

Được đi xe jeep băng qua đồng cỏ của châu Phi là một trải nghiệm khá thú vị. Chúng tôi đã nhìn thấy voi hiền từ, sư tử kiêu hùng, hươu cao cổ mạnh mẽ cao lớn, và ngựa vằn nhanh nhẹn.

Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên

Sau một giờ đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng bắt gặp một đàn voi hoang dã.

Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên

Voi là một trong những loài động vật cổ xưa và đông đúc nhất trên Trái Đất. Voi đã từng sinh sôi nảy nở đông đúc, nhưng do hoạt động mua bán ngà voi trở nên sôi động trong những năm gần đây, loài voi hoang dã đã dần dần đứng bên bờ vực tuyệt chủng.

Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên

Theo những người dân địa phương, ở vùng đất ban sơ châu Phi này, vai trò của loài voi rất quan trọng. Giống như con người, chúng cũng có gia đình, cảm xúc vui buồn giận dữ. Nhiều con đường ở châu Phi do loài voi khai phá. Voi thường dùng ngà để đào đất, khiến cho đất màu mỡ dễ trồng hoa trái, tạo nên sự thuận lợi cho người dân địa phương. Vào mùa khô hạn, voi thường dùng ngà để đào cát tìm nước, khiến cho các sinh vật khác cũng có nước để uống.

Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên

Ngoài ra, Hạo Nhiên đệ đệ, một người yêu động vật, lần đầu được đặt chân đến châu Phi đã vô cùng tò mò và thích thú. Trên chiếc xe jeep xóc nẩy, cậu ấy thậm chí còn đứng dậy và hét to chào các động vật hoang dã đằng xa. Các bạn hẳn là không biết điều kiện đường xá ở châu Phi. Đường hẹp lồi lõm nhiều ổ gà sống trâu, xung quanh là cảnh hoang mạc vô tận.

Lựa chọn bài hát của cậu ấy cũng rất phù hợp với khung cảnh, khi cậu ấy bắt đầu hát bài “Lạc đà sa mạc” (bài hát nổi tiếng trên Douyin). Cậu ấy nói rằng mình biết rất nhiều bài hát cũ, bởi vì nếu cậu ấy đi hát karaoke thì thường là đi cùng cha mẹ.

Ngoài ra, bạn có thể trò chuyện về bất cứ điều gì trên đời với cậu ấy theo đúng nghĩa đen. Đầu tiên cậu ấy bắt đầu nói về về “Captain Marvel,” bộ phim vừa ra rạp sau đó tiếp tục so sánh giữa Marvel và DC. Bao gồm cả việc các siêu anh hùng DC có kỹ năng cao siêu hơn, nhưng Marvel lại mạnh hơn một cách toàn diện… và sau đó tôi đã không hiểu gì nữa…

Tôi nhìn thấy rất nhiều linh dương, hươu cao cổ,… Tôi hơi ngốc nghếch và không chắc về việc những con vật này khác với những con chúng ta thường thấy ở sở thú như thế nào, nhưng Hạo Nhiên đệ đệ đã giải thích cho tôi rất chi tiết. Các bậc phân loại (T/N: Trong phân loại sinh học, bậc là thứ tự tương đối của một sinh vật hay một nhóm sinh vật trong thế thống cấp bậc phân loại. Các ví dụ về bậc phân loại là loài, chi, họ, bộ, giới…)., thói quen của các loài khác nhau, và hệ sinh thái nào chúng thường sinh sống… cậu ấy biết tất cả.

Tại sao lại có sư tử ở đây mà không có hổ ở đây, sự khác biệt giữa voi Châu Phi và Châu Á, cậu ấy đã mô tả hết cho tôi nghe. Tôi không thể không tự hỏi … cậu ấy bận như vậy, làm sao cậu ấy có thời gian để tìm hiểu tất cả những điều này ?!

Trong chuyến đi đường dài của chúng tôi, tôi nhận ra rằng tính cách nói nhiều của Hạo Nhiên đệ đệ rất tuyệt vời, bởi vì không bao giờ có một khoảnh khắc khó xử nào. Thêm vào đó, tôi đã thu được rất nhiều kiến thức trong một lĩnh vực mà tôi thường không được học hỏi thêm!

Cậu ấy yên tĩnh nhất là khi chụp ảnh. Cậu ấy thực sự thích nhiếp ảnh, và khá giỏi trong lĩnh vực này. Trên toàn bộ chặng đường, blogger du lịch Hạo Nhiên luôn hứng thú với việc khám phá một vùng đất mới và thậm chí còn phát minh ra một phong cách chụp ảnh mới – cậu ấy đã sử dụng sự kết hợp giữa ống nhòm và điện thoại của mình để chụp ảnh những con vật ở xa. Và những bức ảnh thành phẩm khá xuất sắc! Thật là một chàng trai trẻ thông minh!

Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên
Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên
Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên
Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên
Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên
Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên
Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên
Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên
Ảnh chụp bởi Lưu Hạo Nhiên

Bên cạnh việc chụp ảnh động vật, là thanh niên thế hệ mới, tất nhiên không thể thiếu việc chụp hình selfie rồi.

Sau khi đã quen tay hơn, cậu ấy bắt đầu chụp ảnh bằng thiết bị chuyên nghiệp.

Trên đường đi, chúng tôi đi ngang qua một cái cây đã chết khô nằm bên vệ đường. Đây quả thật là một bối cảnh chụp ảnh lý tưởng, nên chúng tôi đã nhanh chóng bảo xe dừng lại và chụp ảnh, và đây là kết quả của bộ ảnh đẹp được lan truyền trên mạng Internet.

Continue reading “NHẬT KÝ DU LỊCH CỦA LƯU HẠO NHIÊN Ở KENYA (CHÂU PHI) NĂM 2019 (PHẦN 1)”

LƯU NHÂN TĨNH (刘仁静/LIU RENJING) – VAI DIỄN CỦA LƯU HẠO NHIÊN TRONG PHIM “1921” (2021)

Vai diễn Lưu Nhân Tĩnh của Lưu Hạo Nhiên trong phim điện ảnh “1921” (ra rạp năm 2021) được nằm trong danh sách tiền đề cử của hạng mục Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của Giải thưởng điện ảnh Bách Hoa lần thứ 36.

20220720 Lưu Hạo Nhiên được đề cử Giải thưởng Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trong Giải thưởng điện ảnh Bách Hoa lần thứ 36 với vai diễn Lưu Nhân Tĩnh trong phim “1921.”

Hãy cùng nhìn lại vai diễn này của Lưu Hạo Nhiên qua những cảm nhận của bản thân Lưu Hạo Nhiên, ê kíp làm phim và các kênh truyền thông nhé.


GIỚI THIỆU NHÂN VẬT LƯU NHÂN TĨNH TRONG PHIM “1921” TRÊN MAOYAN

Lưu Hạo Nhiên/Haoran Liu

Vai diễn trong phim: Lưu Nhân Tĩnh

Giới thiệu vai diễn: Sinh viên tiên phong trong “Phong trào Ngũ Tứ,” kiến thức lý luận uyên bác, có tài hùng biện, tràn đầy nhiệt huyết, có tiếng là “Tiểu Mã Khắc Tư” (Little Marx). Ông là độc giả trung thành của báo “Thanh niên mới” từ khi học cấp hai, đọc các tác phẩm của chủ nghĩa Mác-Lênin trong thời gian theo học tại Đại học Bắc Kinh, và tham gia Nhóm Nghiên cứu Chủ nghĩa Mác do Lí Đại Chiêu khởi xướng và thành lập. Năm 19 tuổi, với tư cách là đại biểu của các tổ chức cộng sản sơ khai ở Bắc Kinh, ông đã tham dự Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ nhất của Đảng Cộng sản Trung Quốc và giữ vai trò phiên dịch cho Đại hội.


”LƯU NHÂN TĨNH LÀ NHÂN VẬT CÓ CẢ SỰ NHIỆT HUYẾT VÀ TÍNH KHÍ ĐIỀM ĐẠM”

20210925 Trong phim tư liệu hậu trường của phim “1921,” Lưu Hạo Nhiên đã nói về vai diễn Lưu Nhân Tĩnh:

“Nhân vật này có cả sự nhiệt huyết và tính khí điềm đạm. Thật là thử thách. Lần này tôi gặp rất nhiều áp lực khi phải diễn chung với các tiền bối. Tôi hy vọng sẽ đóng góp sức trẻ của mình cho bộ phim này.”

Trong phim “1921,” nam diễn viên trẻ Lưu Hạo Nhiên đóng vai Lưu Nhân Tĩnh, đại biểu trẻ tuổi nhất, giàu kiến thức lý luận, có tài hùng biện, tràn đầy đam mê và có tiếng là “Tiểu Marx.”

Anh ấy đã kết hợp tinh thần của một thanh niên khi sáng tạo ra vai diễn này. Trong cảnh về một cuộc họp mà anh ấy tổ chức để kêu gọi ủng hộ phong trào công nhân, dù chỉ là một buổi diễn tập, những câu thoại đanh thép và ánh mắt kiên quyết dũng cảm của anh ấy đã làm lay động nhiều bạn diễn ở trường quay, và thậm chí cả đạo diễn. Sau khi màn trình diễn của anh ấy kết thúc, đạo diễn thậm chí quên mất đó là một buổi diễn tập và hô lên “Cắt.”

Khi quay cảnh “Phong trào Ngũ Tứ,” mặc dù Lưu Hạo Nhiên mới ngoài 20 tuổi nhưng trông anh ấy giống như bậc đàn anh của các diễn viên trẻ. Anh ấy đã chia sẻ kinh nghiệm quay phim của mình với mọi người, giống như nhân vật Lưu Nhân Tĩnh trong phim là đại biểu trẻ tuổi nhất, nhưng ông là một “tiểu lí luận gia.”

(Taopiaopiao đăng ngày 27/4/2021)


20210611 LƯU HẠO NHIÊN PHÁT BIỂU VỀ Ý NGHĨA CỦA TUỔI TRẺ THỂ HIỆN TRONG PHIM “1921”

Phim “1921” là bộ phim chiếu mở màn cho Liên hoan phim Quốc tế Thượng Hải lần thứ 24. Với tư cách diễn viên trong phim, Lưu Hạo Nhiên đã phát biểu như sau trên sân khấu Lễ khai mạc Liên hoan phim Quốc tế Thượng Hải lần thứ 24:

“Những thanh niên trong phim chứng tỏ ý nghĩa tột bậc của tuổi trẻ bằng chính hành động của họ.”


LƯU HẠO NHIÊN CHO RẰNG ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT ĐỐI VỚI DIỄN VIÊN LÀ CẦN TÍCH LUỸ KIẾN THỨC

Trong một phỏng vấn sau buổi ra mắt phim “1921” tại Bắc Kinh, Lưu Hạo Nhiên đã nói rằng theo anh, điều quan trọng nhất đối với các diễn viên là cần tích luỹ kiến thức.

Đây là bài post của blogger thời trang Hey是SuSu啊, người là MC cho buổi phỏng vấn này.

“Tôi vẫn luôn thích Hạo Nhiên đệ đệ, cuối cùng tôi đã đợi được cơ hội vài ngày trước để gặp cậu ấy trò chuyện về quá trình trưởng thành của cậu ấy với tư cách là một diễn viên!

Cậu ấy đóng vai Lưu Nhân Tĩnh trong bộ phim mới “1921.” Bằng cách vào vai những nhân vật lịch sử này và cảm nhận hoàn cảnh lịch sử cùng những biến động của thời cuộc, cậu ấy đã rút ra được nhiều kinh nghiệm sống quý giá. Trong cuộc phỏng vấn, Hạo Nhiên đệ đệ đã gọi điện cho Đổng Tử Kiện để viết một bình luận dài 100 từ cho bộ phim “1921” ~~~

Cậu ấy cho rằng, điều quan trọng nhất đối với một diễn viên là phải tích luỹ kiến thức, cuối cùng một diễn viên sẽ cố gắng hướng đến việc phát triển nội hàm văn hóa. Và cậu ấy gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến các bạn thí sinh thi đại học năm nay ~~~

Hãy đến và ngắm nhìn Lưu Hạo Nhiên tươi tắn nhé!


LƯU HẠO NHIÊN: “BỘ PHIM ”1921” CHỨNG KIẾN SỰ TRƯỞNG THÀNH CỦA TÔI VỚI TƯ CÁCH LÀ MỘT DIỄN VIÊN”

Trong buổi chiếu ra mắt phim “1921,” Lưu Hạo Nhiên cho biết: “Với các bộ phim “Kiến quốc đại nghiệp” và “Kiến đảng vĩ nghiệp” (T/N: là hai bộ phim điện ảnh hiến lễ cũng do đạo diễn Hoàng Kiến Tân đạo diễn), tôi vẫn xem phim ở rạp với tư cách người xem. Bây giờ tôi đủ may mắn để tham gia vào bộ phim “1921” nhân dịp sinh nhật lần thứ 100 của Đảng, và bộ phim cũng đã chứng kiến sự trưởng thành của tôi với tư cách là một diễn viên. Hi vọng rằng thanh niên Trung Quốc có thể trở nên mạnh mẽ càng sớm càng tốt và có thể theo kịp sự tiến bộ của đất nước.”

Source: 电影票房BAR


PHỎNG VẤN ĐẠO DIỄN VÀ NHÀ SẢN XUẤT CỦA PHIM “1921”: “LƯU HẠO NHIÊN GẦN NHƯ LÀ DIỄN VIÊN ĐẦU TIÊN ĐƯỢC LỰA CHỌN”

Trong quá trình chuẩn bị sơ bộ cho phim “1921,” đoàn làm phim đã dành chín tháng để lựa chọn diễn viên.

Họ dán ảnh của các nhân vật lịch sử có mặt trong bộ phim trên các bức tường của văn phòng và ảnh của các diễn viên ở một bên để so sánh, gồm ảnh nhìn thẳng và nhìn nghiêng. Chuyên viên hiệu ứng đặc biệt cũng sẽ thực hiện trang điểm mô phỏng và dự đoán tác động bổ trợ mà việc trang điểm và làm tóc sẽ mang lại.

Lưu Hạo Nhiên gần như là người đầu tiên được chọn cho vai diễn Lưu Nhân Tĩnh. Giám chế và đạo diễn Hoàng Kiến Tân nói với Ifeng Điện Ảnh: “Tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm làm việc với diễn viên, nhưng không có nhiều diễn viên giỏi mà lại còn rất trẻ, họ thường ở độ tuổi 27 hoặc 28. Khi đó Lưu Hạo Nhiên mới 22 tuổi, và có rất ít người được như cậu ấy. “

Nhà sản xuất Nhậm Ninh cho rằng Lưu Hạo Nhiên có sự trẻ trung rất tự nhiên, phù hợp với Lưu Nhân Tĩnh khi đó mới 19 tuổi. Đạo diễn Hoàng Kiến Tân cũng đồng tình và cười nói rằng: “Đúng vậy, khi mắt cậu ấy sáng bừng lên, chẳng phải giống như một cậu bé hay sao?”

(Trích trong phỏng vấn đăng tải ngày 26/6/2021 của Ifeng với đoàn làm phim “1921”)


PHIÊN PHIÊN THIẾU NIÊN, THẦN HÌNH KIÊM BỊ (CHÀNG TRAI TRẺ TRUNG ANH TUẤN, CÓ CẢ TINH THẦN VÀ NGOẠI HÌNH)

– Trích bài báo ngày 1/7/2020 đăng trên Tân Dân vãn báo (Tin tối Tân Dân); Tác giả: Phóng viên trưởng Tôn Giai Âm

“Hãy cầm lấy “Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản” và vài cuốn tạp chí, tay của diễn viên trống không và trông không được thoải mái.” Chiều hôm qua, trên tầng hai của Công ty Sân khấu Điện ảnh Thượng Hải, bộ phim “1921” đang chụp ảnh tạo hình diễn viên. Bên ngoài phòng chụp ảnh tạm thời, đạo diễn Trịnh Đại Thánh đang chỉ đạo. Bên trong phòng chụp, có một chàng trai mặc bộ quần áo màu xám, đi giày da đen bóng lộn, đầu rẽ ngôi ba-bảy, đeo kính gọng tròn, đang cầm lấy mấy cuốn sách và tạp chí. Thanh niên đẹp trai đó là “Lưu Nhân Tĩnh” do nam diễn viên Lưu Hạo Nhiên thủ vai.

“Trông được đấy, nhưng hình tượng này dường như trông quá trầm ổn, không giống như một học sinh.” Nhà sản xuất và đạo diễn Hoàng Kiến Tân bước ra khỏi phòng, nhìn xung quanh và suy nghĩ, ông nói, “Hãy nhìn vào hình dạng của chiếc áo sơ mi.”

Lưu Hạo Nhiên, người đã hoá trang hơn một tiếng đồng hồ, trở lại phòng thay đồ, sấy tóc, thay quần áo, và chỉnh lại hoá trang. “Lưu Nhân Tĩnh là một thiếu niên. Ít nhất là vừa qua tuổi thiếu niên, và tinh thần trẻ trung vẫn còn đó. Bộ quần áo này trông giống như một thư ký vậy.” Hoàng Kiến Tân nói rằng quần áo không nên giống như một cái vỏ, và nên gần với tuổi và tính cách của nhân vật. Nửa giờ sau, Lưu Hạo Nhiên thay sang quần cotton màu be và áo sơ mi vải lanh, và anh ấy cũng vuốt tóc cao, và trông trẻ trung hơn nhiều. Sau khi hai máy ảnh thay phiên nhau chụp, nam diễn viên trẻ lại vào phòng thay đồ, và anh muốn thay đổi hình tượng một lần nữa.

Trong suốt buổi chiều hôm đó, có nhiều nhân viên đi qua đi lại mang theo đạo cụ, trang phục và trang điểm. Đoàn làm phim “1921” chỉ chọn một bức ảnh tạo hình của mỗi diễn viên. Nhưng đây gần như là chuẩn mực của họ. “Lí Đạt” Hoàng Hiên và “Mao Trạch Đông” Vương Nhân Quân, hai người thử tạo hình vào ngày hôm trước cũng đã dành trọn cả một buổi chiều cho việc này.

Hoàng Kiến Tân tràn đầy sự mong đợi với hơn 50 diễn viên trẻ xuất sắc sẽ được tập hợp trong đoàn làm phim “1921.” Ông thậm chí còn đặt ra một số vị trí sẽ được sử dụng để quay chụp một số cảnh trong khi người diễn viên đang hoá trang. “ Tiêu chuẩn lựa chọn diễn viên của chúng tôi lần này là “thanh xuân thực lực phái” (T/N: diễn viên trẻ có khả năng diễn xuất), do đó phải bao gồm cả tinh thần và ngoại hình trẻ trung.”

Cá nhân mình thích cảnh này trong phim, Lưu Hạo Nhiên rơi lệ khi lắng nghe về sự hi sinh gian khổ của các đồng chí. Gương mặt cậu ấy quả thật sinh ra để xuất hiện trên màn ảnh rộng.

Tổng hợp và dịch bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí

“KHI QUY TẮC BỊ PHÁ VỠ, LƯU HẠO NHIÊN KHÔNG GIẤU NỔI SỰ ‘HOANG DÃ’ CỦA MÌNH” – PHỎNG VẤN LƯU HẠO NHIÊN TRÊN ELLE CHINA SỐ THÁNG 5/2022

Lưu Hạo Nhiên là gương mặt trang bìa của ELLE China số tháng 5/2022, đây là lần thứ hai Lưu Hạo Nhiên lên bìa ELLE China (lần đầu là tháng 1/2021). Đây là bìa báo thứ 2 do Alexander McQueen đẩy (bìa đầu là Wallpaper China số tháng 10/2021) kể từ khi Lưu Hạo Nhiên là Người phát ngôn thương hiệu Alexander McQueen tại Trung Quốc (chính thức từ 10/10/2021).

Nhiếp ảnh gia của bộ ảnh là Hứa Sấm. Hứa Sấm cũng là nhiếp ảnh gia cho 2 bộ ảnh quảng bá của Lưu Hạo Nhiên cho Alexander McQueen. Bộ ảnh này là một thử nghiệm hình tượng mới của Lưu Hạo Nhiên ở tuổi 24.

Chủ đề của số báo lần này là “The City Special,” nên trong bài phỏng vấn này sẽ đề cập đến trải nghiệm của Lưu Hạo Nhiên với các thành phố.

Link bài báo gốc: https://mp.weixin.qq.com/s/9a6jZZfIX_YyHH1v_y7VTw

Dịch sang tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí


Tốc độ là món quà của thời đại. Khi tiếp nhận món quà này, chúng ta luôn hướng về phía trước và nỗ lực hết mình trong dòng chảy của thời đại. Cho đến khi có một số lý do – cả bên ngoài lẫn bên trong, Lưu Hạo Nhiên lựa chọn sống chậm lại, tận hưởng từng khoảnh khắc, đi sâu vào cấu trúc đô thị, quan sát, khám phá và tìm kiếm sự tự do mà anh ấy mong muốn.

Lắng nghe Lưu Hạo Nhiên mô tả về những cảnh tượng trong cuộc sống của anh, từng cảnh một, dù không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ấy ở đầu dây bên kia nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng những thăng trầm trong cung bậc cảm xúc của anh ấy qua sự thay đổi trong giọng nói (T/N: phỏng vấn được thực hiện qua điện thoại do tình hình dịch bệnh Covid-19 lại bùng phát ở Trung Quốc gần đây). Có lẽ như Lưu Hạo Nhiên đã nói, đôi khi khoảng cách có thể mang đến cho con người ta một khoảng trống rộng lớn và vô tận dành cho trí tưởng tượng. Bạn có thể theo mô tả của anh ấy đến sân bóng rổ có mái che bằng tôn ở Quảng Châu, tưởng tượng ra những quầy hàng rong ở Thành Đô vào lúc nửa đêm, và thậm chí lái xe một cách vô định trong thành phố cùng anh ấy, và bạn cũng có thể cùng anh ấy đi đến sân chơi và sở thú.

Ngày nay khi nhắc đến thành phố người ta thường liên tưởng đến chỉ số hạnh phúc, vậy hạnh phúc của người dân sống ở thành phố đến từ đâu? Lưu Hạo Nhiên đã nói liền một hơi về nhiều khía cạnh: Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, điều này thường xuất phát từ trải nghiệm thời thơ ấu của bạn, sự giáo dục trong gia đình bạn, và tâm lý của bạn…

“Tổng kết về mặt phân tích thì, hạnh phúc phụ thuộc vào những gì bạn đang theo đuổi, hay những gì bạn cần?”

Tôi đẩy câu hỏi trở lại cho Lưu Hạo Nhiên – chính xác thì điều gì là cần thiết ở giai đoạn này? “Đó là sống, sống như một người bình thường.” Anh ấy trả lời rất quả quyết.

PHẦN 1 – QUÁN TRÀ VÀ SÂN BÓNG RỔ

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Lưu Hạo Nhiên phát ra từ chiếc điện thoại.

Hình ảnh A Diệu với mái tóc nhuộm vàng, ria mép lởm chởm trong bộ phim “Tứ Hải” hiện ra trước mắt tôi – đây là vai diễn trên màn ảnh rộng gần đây của Lưu Hạo Nhiên, và sự khác biệt là không hề nhỏ so với ấn tượng mà anh ấy từng để lại cho công chúng: A Diệu là ngỗ ngược, Lưu Hạo Nhiên là “quy củ.”

Một số cảnh quay của “Tứ Hải” được quay tại Quảng Châu. Trước đây, sau khi kết thúc công việc và trở về khách sạn, Lưu Hạo Nhiên sẽ luôn ở trong phòng. Giờ đây, những thay đổi đang dần diễn ra trong anh, và Lưu Hạo Nhiên cảm thấy rằng đây là điều anh có thể lựa chọn một cách tự nguyện. Bây giờ, miễn là anh ấy không đóng phim, anh ấy sẽ đi xem “cuộc sống của những người dân địa phương,” dạo bước trên những con đường đầy khói bụi, và ăn ở một số quán nhỏ ven đường.



Một ngày nọ, Lưu Hạo Nhiên dậy sớm và đến một quán trà ở Quảng Châu. “Trong quán trà, mọi người dường như đang ở trong một thời gian và không gian với dòng chảy rất chậm.” Điều này khiến anh nhớ đến cuộc sống ở Bắc Kinh, bao gồm cả bản thân anh, tất cả mọi người đều vội vã, “Cho dù đi bộ, làm việc, nói chuyện, thậm chí ăn tối, mọi thứ đều hối hả. Việc đó diễn ra như vậy đấy – rất nhiều lần đối với chúng tôi, ăn là để no bụng; đi trên phố là phải di chuyển hết nơi này đến nơi khác. Ai cũng vội vàng.” Tôi không khỏi có chút băn khoăn, từ khi nào thì niềm vui của việc chậm rãi thong thả đã biến mất?

Continue reading ““KHI QUY TẮC BỊ PHÁ VỠ, LƯU HẠO NHIÊN KHÔNG GIẤU NỔI SỰ ‘HOANG DÃ’ CỦA MÌNH” – PHỎNG VẤN LƯU HẠO NHIÊN TRÊN ELLE CHINA SỐ THÁNG 5/2022”