
Link bản dịch tiếng Anh: https://liuhaoranintl.com/2019/09/27/t-magazine-china-20-the-question-has-changed/
Dịch sang tiếng Việt bởi Lục Hương @ Hạo Nhiên Chi Khí
Lưu Hạo Nhiên là gương mặt trang bìa của T Magazine China số Kim Cửu Tháng 9/2019. Đây cũng là lần đầu Lưu Hạo Nhiên xuất hiện trên T Magazine China, đánh dấu sự hợp tác với Huasheng Media. Huasheng Media do Feng Chuxuan (Phùng Sở Hiên) sở hữu, là công ty truyền thông sở hữu T Magazine China, Nylon China, Wallpaper China, Kinfolk China, WSJ China và Food & Wine China. Tính đến năm 2022 thì Lưu Hạo Nhiên đã xuất hiện trên các trang bìa của T Magazine China (số T9/2019), Wallpaper China (số T10/2021), Kinfolk China (số Mùa Xuân 2021), WSJ China (số T9/2020), Nylon China.
Nhiếp ảnh gia của bộ ảnh là nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Nhật Bản Yoshihiko Ueda, từng chụp nhiều campaign cho các thương hiệu lớn như Hermes, Suntory… Ông nổi tiếng với phong cách chụp ảnh đơn giản và tự nhiên, vì vậy đây là lần đầu tiên Lưu Hạo Nhiên chụp bộ ảnh không qua chỉnh sửa. Bộ ảnh đánh dấu sự hợp tác lần đầu tiên của Yoshihiko Ueda với một diễn viên Trung Quốc cho một ấn phẩm truyền thông Trung Quốc.

Bộ ảnh này mình rất thích, hợp với phong cách của Lưu Hạo Nhiên: đơn giản, màu sắc trung tính, gần gũi với thiên nhiên. Bộ ảnh được chụp ở nhà riêng của Yoshihiko Ueda, từ trước chỉ có một người nổi tiếng đã từng chup ảnh ở đó là Aoi Yu vào năm 2012.

Hayama cách Tokyo khoảng 90 phút chạy xe ô tô. Con đường nằm song song với bãi biển, và nếu bạn đi qua Nhà tưởng niệm Hosun Yamaguchi, rồi rẽ thêm vài lần nữa, bạn sẽ đến nhà riêng của Yoshihiko Ueda.
Là một ngôi nhà hai tầng xây từ thời Minh Trị (Meiji), ngôi nhà vẫn giữ được phần lớn phong cách Nhật Bản truyền thống, ngoài khu bếp được sử dụng như một nhà hàng. Không có điều hòa, và mùa hè vẫn còn nóng, vì vậy bạn sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào những chiếc quạt tai voi, và như một câu ngạn ngữ cổ: Nếu trái tim bạn yên bình, bạn sẽ tự nhiên cảm thấy mát mẻ.
“Tôi muốn mua một ngôi nhà như thế này ở Bắc Kinh,” Lưu Hạo Nhiên nói.

Kiểu nhà như thế này thể hiện được tinh thần của chủ nhân. Xin cung cấp thêm một chi tiết: Yoshihiko Ueda và vợ ông đã sưu tầm hơn một trăm món bát và đĩa (bao gồm những món từ các thương hiệu nổi tiếng) và những món đồ này đang được sử dụng trong thực tế. Ví dụ, chiếc bát đựng hoa quả chào mừng khách tới chơi là một món đồ sứ Wedgewood từ thế kỷ trước. Vào ngày hôm trước của buổi quay chụp, các học trò của Ueda đã tụ tập ở đây để họp mặt, hơn 30 người, và từ những gì chúng tôi được nghe, đến tận nửa đêm họ mới rời đi.

Nhưng mặt khác, khu nhà này hiếm khi mở cửa cho công chúng. Đài truyền hình NHK của Nhật Bản đã từng đề nghị quay một bộ phim tài liệu ở đây, nhưng đã bị từ chối. Thực tế là trước Lưu Hạo Nhiên, chỉ có Aoi Yu đã từng quay chụp ở đây, và đó là từ năm 2012.
Tất nhiên, bản thân điều đó không thực sự có ý nghĩa gì quan trọng. Việc một nghệ sĩ sẵn sàng sử dụng tài nguyên của mình phụ thuộc vào cách họ hình dung tác phẩm sáng tạo của mình kết hợp với nhau như thế nào. Đôi khi lý do không thể nói ra, hoặc đơn giản có lẽ chỉ là một sự trùng hợp hoàn toàn tình cờ.
Dù là trong trường hợp nào đi nữa, Lưu Hạo Nhiên cũng được chấp nhận (chụp ảnh ở nhà riêng của nhiếp ảnh gia Ueda). Khi ông Ueda gặp cậu ấy, ông mỉm cười, mắt ông nhắn lại, và quay sang bảo với quản lý người Trung Quốc của cậu, “Tốt đấy.”

Nhìn tổng thể thì Lưu Hạo Nhiên xứng đáng nhận được lời khen ngợi này. Cậu ấy không nhút nhát và không làm những trò lố bịch, nhưng nếu bạn nghĩ rằng một diễn viên tất nhiên là không sợ hãi trước ống kính, thì bạn nhầm rồi. Theo Susan Sontag, “Chụp ảnh là tham gia vào sự hữu hạn của đời người, tính dễ bị tổn thương, khả năng thích nghi… Tất cả những bức ảnh minh chứng cho sự tan chảy không ngừng của thời gian.” Điều duy nhất bạn có thể làm là khiến người được chụp ảnh trân trọng bản thân họ theo một cách chín chắn trưởng thành.
Vì vậy khi ông Ueda cảm ơn “sự thể hiện ngày hôm nay của Lưu tiên sinh,” ông đã cúi chào. Trong con mắt của một tiền bối, Lưu tiên sinh đã lấy lại một thứ gì đó thuộc về cậu ấy: mặc dù cậu ấy được tạo kiểu, và từ bỏ “bản thân” ở một mức độ nào đó, cậu ấy không phải một thành phần thứ cấp trong ngữ cảnh này, không phải một “thanh niên” hay là “đệ đệ” (em trai).

Cậu ấy vẫn hằng mong muốn thoát khỏi danh xưng “đệ đệ.” Hai mươi hai tuổi, với sự nghiệp thành công, được nhìn nhận trong nghề nghiệp của mình. Nếu cậu ấy thay đổi phong cách, có lẽ chủ yếu là vì cậu không muốn bị gắn chặt với hai chữ đó nữa.
Có điều gì đó liên tục khiến cậu ấy không yên lòng. Hiện tại, Lưu Hạo Nhiên khao khát “có thể bộc bạch nhiều hơn, có thể tự đưa ra những quyết định của riêng mình, trở thành một người nói nhiều hơn, chứ không chỉ là người nghe.” Đến mức đôi khi cậu ấy muốn coi thường EQ.

Mong muốn quá lớn nhưng bị kìm nén này đã khiến cậu ấy ngần ngại khi trò chuyện/chia sẻ suy nghĩ của mình với các nhà sản xuất và đạo diễn, nhưng đột nhiên, một người đàn ông lớn tuổi đến từ đất nước khác đã hiểu cậu ấy muốn gì: Bất cứ điều gì mà cậu đang kìm nén trong lòng, hãy nói ra. Dù điều ấy có thể được lắng nghe hay không tùy thuộc vào khả năng của chính bạn.
Cậu ấy nhìn vào môi trường xung quanh mình, và cảm thấy đây là một nơi hoàn hảo để ổn định cuộc sống.

Sau đó, ở khách sạn Andaz Tokyo, trong phòng suite ở tầng 48, Lưu Hạo Nhiên nói rằng mong muốn mua một ngôi nhà chỉ là nhất thời, và điều đó nhanh chóng bị gạt đi. Với một người thậm chí còn không biết lịch trình của mình trong hai ngày tới sẽ như thế nào, “có quá nhiều điều bất định.”
Hai năm trước, cậu ấy không nghĩ rằng bốc đồng là một điều xấu. Khi cậu ấy cảm thấy thích thú với rượu, cậu ấy bắt đầu trữ vang trong tầng hầm, và có nhiều chai rượu whisky, sake, và champagne, nhưng cậu ấy chưa bao giờ uống. Khi cậu ấy muốn đi câu cá biển sâu, cậu ấy thuế một chiếc thuyền nhỏ ở Yokohama, nhưng không thể vượt qua sự say sóng.
Mãi đến tận năm ngoái, khi cậu ấy chọn mua xe ô tô, cậu ấy mới quyết định tính thực tế là quan trọng nhất, vì vậy cậu ấy đã mua một chiếc xe hạng phổ thông. Quay trở lại việc mua nhà, nếu cậu ấy thực sự định mua kiểu nhà như vậy ở ngoại ô Bắc Kinh, “Ai sẽ sống ở đó? Với cha mẹ tôi ư? Ngôi nhà sẽ quá lạnh lẽo và không vui vẻ.”

Khi đang nói điều này, cậu ấy đặt bộ điều khiển trên tay xuống. Vài tháng gần đây, cậu ấy đang tập trung chơi một trò chơi có tên “The Legend of Zelda: Breath of the Wild.” Nhân vật chính, Link, đã thức tỉnh khỏi một giấc ngủ lâu dài và được cho là đã đánh bại Calamity Ganon. Đây là cuộc hành trình của một anh hùng cổ điển: số phận của người chiến binh phụ thuộc vào quyết tâm, kỹ năng và sự kiên trì của anh ta.
Trong suốt cuộc hành trình, người chiến binh có thể giành được những phần thưởng có thể giúp anh ta hoàn thành sứ mệnh của mình. Tuy nhiên, Zelda hơi khác một chút. Trò chơi nói với người điều khiển nhân vật rằng chỉ cần đi lang thang trong vùng hoang dã thì bản thân việc đó đã là một kiểu anh hùng. Anh hùng có thể là người đã từ bỏ sứ mệnh của mình nhưng không bao giờ từ bỏ bản thân. Mọi người có thể theo đuổi và thực hiện những mong muốn của riêng mình.

Không chắc liệu Lưu Hạo Nhiên có thích kiểu thỏa mãn đó hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu ấy cũng hiểu giá trị của nó. Cậu ấy đã nghĩ về điều đó từ trước: sưu tầm rượu, học vẽ phác thảo, tập viết thư pháp, chơi golf, và điều này bao gồm cả chơi game – tất cả đều để tìm một nguồn nuôi dưỡng tinh thần.

“Cuộc sống của tôi quá tẻ nhạt. Ngoài diễn xuất, công việc, tôi không có nguồn nuôi dưỡng về mặt tinh thần. Không phải tôi cần học một kỹ năng nào, mà tôi chỉ muốn tìm một thứ gì đó (cho cuộc sống của tôi) để cảm thấy trọn vẹn hơn.” Nói cách khác, cậu ấy đang thiết lập mối quan hệ với chính bản thân mình, bằng cách sử dụng quá trình loại bỏ.
Nếu bạn nghĩ về điều này, Lưu Hạo Nhiên giống như một tấm gương điển hình trong ngành giải trí ngày nay. Cậu ấy trở nên nổi tiếng sớm hơn nhiều so với dự kiến – khi cậu ấy học cấp 2 ở trường trung học nghệ thuật cấp trực thuộc Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, thầy giáo sẽ nhắc nhở các học sinh rằng nam diễn viên thường đạt được thành công ở độ tuổi muộn hơn nhiều, và thường sẽ không thực sự nổi bật hẳn lên cho đến khi ở độ tuổi ba mươi hoặc bốn mươi (“Bạn vẫn còn nhiều thời gian khó khăn phía trước”).
Nhưng đối với cậu ấy – “tựa như thắng cược liên tục,” và cậu ấy đã vọt lên nổi tiếng (trong ngành). Lưu Hạo Nhiên nhấn mạnh ở đây rằng, cho đến lúc này (thời điểm của bài phỏng vấn), về mặt kỹ thuật mà nói, không có một dự án nào trước đó của cậu (quyết định cuối cùng) được cậu tự quyết. Đó là thiết lập của đạo diễn, và cuối cùng cậu cứ thế hưởng lợi từ việc đó. Quyết định duy nhất cậu ấy tự đưa ra là dự án “Cửu Châu Phiêu Miểu Lục” (“Bởi vì dự án này có số phận riêng của nó”).

Vậy nếu tại thời điểm này, cậu ấy đang phải chịu tổn thương vì những hạn chế của chính mình, và không có đủ trí tuệ để thấu hiểu, cậu ấy có thể làm gì? Cậu ấy nên làm gì?
Câu trả lời nằm ngay trên môi cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn chưa chắc chắn: ở độ tuổi mà cậu ấy chưa cần phải đấu tranh với những giới hạn, việc không ở trong trạng thái tự mâu thuẫn với bản thân quan trọng hơn sự nghiệp. Cậu ấy không muốn nói toạc ra điều đó. Có một số suy nghĩ rằng nếu bạn nói oang oang ước muốn của mình ra thì điều đó sẽ không thành sự thật. Đây là điều mà con người thời đại ngày nay vẫn tin, một trong số ít những điều mê tín mà người ta vẫn còn neo bám vào.
Cậu ấy vẫn lên kế hoạch tiếp tục với nhịp điệu mà cậu đang theo ở hiện tại, để chăm lo và loại bỏ những cảm giác thất vọng, quá khích, sợ hãi, mẫn cảm. Và điều này bao gồm những hành vi bốc đồng tạm thời bị kìm hãm bởi ý thức về sự đúng đắn của cậu ấy.

Lúc này là cuối mùa hè. Để phối hợp với yêu cầu từ phía tạp chí, cậu ấy tạm thời chào đón mùa thu sớm hơn một chút. Nhưng bên bờ biển, nhiếp ảnh gia Ueda gợi ý rằng vào lúc cuối cậu ấy nên cởi chiếc áo khoác nhung dài mà stylist đã chuẩn bị. Tiến một bước về phía trước và chào đón mùa thu trong ngày thì cũng tốt, nhưng mùa hè vẫn chưa hoàn toàn đi qua.
